Ăn xong, Lăng An Vũ bước lên phòng của Dạ Khải Hiên, anh cúi người chào dáng vẻ đầy cung kính:
“Thiếu gia! Anh gọi tôi là vì chuyện của tiểu thư sao?”
Dạ Khải Hiên quay người lại nheo mắt nhìn anh cất giọng nói khá lạnh của mình:
“Vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết đi rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao cậu lại đột nhiên lại lạnh nhạt với Tiểu Tuyết? Còn nữa thái độ của Tiểu Tuyết đối với cậu tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy?”
Lăng An Vũ hít thở thật sâu nói cho Dạ Khải Hiên biết chuyện:
“Hôm qua, tiểu thư đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi và tôi đã từ chối cô ấy.”
“Cái gì chứ? Tiểu Tuyết chủ động thổ lộ tình cảm với cậu? Cậu từ chối em ấy sao? Tại sao chứ?” Dạ Khải Hiên kinh ngạc không thôi, anh không ngờ em gái của mình cũng có tình cảm với Lăng An Vũ hơn nữa còn chủ động tỏ tình trước nữa chứ?
Lăng An Vũ chậm rãi nói với Dạ Khải Hiên:
“Bởi vì tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy, cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn tôi.”
Dạ Khải Hiên có chút tức giận không chỉ bởi vì em gái của anh bị từ chối mà còn vì cái suy nghĩ đáng ghét kia của Lăng An Vũ, Dạ Khải Hiên quát Lăng An Vũ:
“Cậu bị ngốc sao? Cái gì mà xứng với không xứng chứ? Cậu có tình cảm với em gái của tôi em gái của tôi cũng có tình cảm với cậu, em ấy tỏ tình cậu lại không chấp nhận lại muốn đẩy Tiểu Tuyết ra xa, trên đời này có ai như cậu không chứ? Thật là tức chết đi mà.”
Lăng An Vũ gương mặt không một chút biểu cảm, lạnh lùng phun ra một câu:
“Vậy thiếu gia có từng nghĩ đến nếu như tôi chấp nhận tình cảm của tiểu thư chúng tôi quen nhau thì ông chủ và bà chủ sẽ phản ứng như thế nào? Có chấp nhận không?”
Dạ Khải Hiên im lặng lại một lúc quả thật anh vẫn chưa dám chắc là ba mẹ của anh sẽ đồng ý cho hai người đến với nhau, ánh mắt kiên định Dạ Khải Hiên cất giọng đáp lại:
“Thì cậu và Tiểu Tuyết cứ đến với nhau tôi sẽ ủng hộ còn về việc của ba mẹ tôi thì tôi sẽ tìm cách thuyết phục họ nếu như họ không đồng ý chuyện này.”
Lăng An Vũ vẫn cứ một mực không đồng ý, anh luôn nghĩ cho cô:
“Nhưng tôi vẫn không đồng ý thứ nhất tôi không muốn cô ấy phải khó xử thứ hai tôi không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô ấy nếu như tôi và cô ấy hẹn hò với nhau e là sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc, danh tiếng của cô ấy. Nếu như thiếu gia không còn chuyện gì thì tôi xin phép được ra ngoài.”
Lăng An Vũ rời khỏi phòng Dạ Khải Hiên xoa xoa hai bên trán anh đang suy nghĩ phải làm cách nào để giúp cô em gái của mình.
Lăng An Vũ bước xuống thì nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư đã đứng ở xe đợi anh, anh bước nhanh đến định ngồi vào ghế lái thì Trần Uyển Dư nhanh chóng bước vào ngồi, Dạ Ngân Tuyết khẽ cười nhẹ nhìn anh:
“Hôm nay, Uyển Dư sẽ lái xe anh ngồi phía sau đi.”
Lăng An Vũ biết cô muốn ngồi cùng anh nên liền né tránh:
“Không cần phải ngồi phía sau đâu tôi sẽ ngồi ở ghế lái phụ.”Nói xong, anh không đợi cô phản ứng nói gì ngồi vào ghế lái phụ cô tức tối bĩu môi rồi cắn khóe môi của mình, Trần Uyển Dư rời khỏi xe nhìn cô không biết phải làm sao? Dạ Ngân Tuyết bước đến chỗ ngồi lái cô nói với Trần Uyển Dư:
“Cậu ra phía sau ngồi đi hôm nay tớ sẽ lái xe.”
Lăng An Vũ nghe thế thì hết cách với cô, anh bước ra khỏi xe nói với cô:
“Tiểu thư không cần lái tôi sẽ lái đó là nhiệm vụ của tôi.”
Dạ Ngân Tuyết nhún vai gật đầu bước sang một bên để cho anh vào trong ngồi anh vừa vào trong ngồi cô đi qua chỗ ghế lái phụ ngồi, Trần Uyển Dư bắt đầu cảm thấy mệt với cặp đôi này.
Đến nơi chụp hình, Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống ghế bắt đầu trang điểm thay trang phục mọi thứ đã hoàn tất nhưng cô vẫn chưa được chụp ảnh cô cau mày bước đến hỏi:
“Tại sao vẫn chưa chụp hình nữa? Sao tôi chưa thấy người mẫu nam nữa? Anh ta đâu rồi?”
“Anh ta vẫn chưa đến gọi điện mãi vẫn không được.” Thợ chụp hình khẩn trương nói với cô.
Dạ Ngân Tuyết sắc mặt trở nên khó coi, nghiêm túc hẳn lên:
“Đổi người mẫu khác đi nếu không tôi cũng sẽ không chụp và rời khỏi đây thời gian của tôi không thể phí cho những người không đáng.”
Thợ chụp ảnh gấp gáp khẩn trương sợ cô sẽ không chụp nữa liền loay hoay tìm người thay thế.
Thợ chụp ảnh nhìn thấy Lăng An Vũ liền vui mừng cảm thấy như vớ được phao cứu sinh anh ta vội bước nhanh đến chỗ của Lăng An Vũ:
“Anh hãy thay thế người mẫu nam chụp với Selina đi.”
Lăng An Vũ cau mày, lạnh nhạt phun ra một câu:
“Không! Tôi sẽ không chụp tôi không phải người mẫu và tôi không biết chụp.”
Dạ Ngân Tuyết thấy người thợ chụp ảnh đề nghị anh chụp ảnh cô khẽ cười, người thợ chụp ảnh càng khẩn trương, gấp gáp hơn, năn nỉ anh:
“Coi như tôi cầu xin anh đó anh hãy giúp tôi đi.”
Trần Uyển Dư đi đến giúp người thợ chụp ảnh nhưng nói trắng ra thì đang giúp Dạ Ngân Tuyết:
“Ây da ~ An Vũ! Anh hãy giúp anh ấy đi cũng có gì đâu chứ? Anh chỉ cần nghe theo anh ấy rồi phối hợp với Tiểu Tuyết là được rồi.”
Lăng An Vũ thở mạnh ra một hơi khẽ gật đầu đồng ý:
“Thôi được rồi nhưng tôi muốn hạn chế nhìn thấy gương mặt của tôi.”
Thợ chụp ảnh vui mừng gật đầu như băm tỏi, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng, khi thợ trang điểm định trang điểm cho anh thì bị anh từ chối, Trần Uyển Dư ngay lập tức nói với thợ trang điểm với giọng điệu nửa thật nửa đùa:
“Chị cứ nghe theo anh ấy đi anh ấy đẹp trai sẵn rồi không cần phải trang điểm gì nữa đâu.”
Thợ trang điểm bật cười khi nghe Trần Uyển Dư nói như thế, Lăng An Vũ bắt đầu cùng Dạ Ngân Tuyết chụp ảnh, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn ôm lấy anh, lưng của anh quay ra anh để che đi gương mặt của mình, cánh tay của cô ôm lấy cổ của anh đầu cô tựa vào vai của anh.
Trong suốt quá trình chụp anh chỉ chụp nửa gương mặt của mình hoặc là che hẳn đi chứ không hề lộ ra toàn bộ gương mặt còn Dạ Ngân Tuyết thì luôn cố gắng gần anh hết mức có thể.
Chụp hình xong, Lăng An Vũ tiếp tục lái xe chở cô đến phim trường lần này cảnh quay của cô là quay ở biển. Bắt đầu diễn, cảnh quay chính là cô cũng những người bạn của mình tắm biển vui chơi với nhau.
“Cắt!” Đạo diễn hô lớn mọi người dừng diễn đi lên trên bờ Lăng An Vũ đi mua cà phê cho cô và Trần Uyển Dư về Trần Uyển Dư vui vẻ nhận lấy rồi đặt xuống bàn cầm khăn đi ra trùm cho cô tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nhưng khi chạy ra biển Trần Uyển Dư lại không thấy Dạ Ngân Tuyết đâu? Trần Uyển Dư hỏi đạo diễn và mọi người:
“Mọi người có thấy Selina ở đâu không?”
Mọi người nhìn nhau lắc đầu, một nữ diễn viên phụ lên tiếng:
“Lúc chúng tôi đi lên tôi thấy cô ấy vẫn còn ở dưới có khi nào cô ấy gặp chuyện gì rồi không?”
Lăng An Vũ chạy ra trong lòng đã bắt đầu lo lắng, căng thẳng Trần Uyển Dư nghe nói như thế thì sắc mặt tái xanh, lo lắng cho cô sợ cô thật sự sẽ xảy ra chuyện gì? Trần Uyển Dư hét lớn gọi tên cô:
“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cậu đang ở đâu? Cậu hãy mau trả lời tớ đi.”
“Selina! Selina!” Mọi người cũng bắt đầu hô lớn tên của cô đi xung quanh tìm cô.
Lăng An Vũ không chờ được nữa, anh cởi áo khoác lao nhanh xuống biển tìm cô nhưng không một ai phát hiện Dạ Ngân Tuyết nấp sau tảng đá lớn gần đó cười tủm tỉm khi thấy anh lo lắng đến như thế, cô đắc ý vui vẻ:
“Lo lắng, quan tâm như thế mà dám bảo không quan tâm nữa. Đồ ngụy biện!”