Sáng sớm hôm sau, Dạ Ngân Tuyết đến trường quay rất sớm để quay bộ phim Tình Yêu Vĩnh Cửu đang ngồi đọc kịch bản thì bỗng trước mặt cô xuất hiện một cái bánh sanwich và một hộp sữa cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lăng An Vũ đang cầm, anh nhìn cô rồi nói:
“Cô hãy đỡ đi lát nữa sau khi quay xong tôi sẽ chở cô đến nhà hàng ăn.”
Dạ Ngân Tuyết cảm thấy ấm áp vô cùng, cô nhận lấy rồi đặt xuống bàn:
“Đọc xong kịch bản tôi sẽ ăn.”
“Không được! Cô phải ăn ngay bây giờ lỡ như lát nữa cô quên thì sao? Cô sẽ bị đau bao tử đó.” Lăng An Vũ muốn cô ăn ngay bây giờ anh sợ cô sẽ bị đau bao tử.
Trần Uyển Dư ngồi bên cạnh cười mỉm giả vờ hỏi anh:
“An Vũ! Đồ ăn sáng của tôi đâu? Tôi cũng chưa có ăn sáng, anh đã mua cho Tiểu Tuyết rồi vậy anh có mua cho tôi không?”
Lăng An Vũ đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn Trần Uyển Dư thản nhiên đáp:
“Tôi không có nhiệm vụ phải mua cho cô.”
Dạ Ngân Tuyết bật cười, trong lòng cô vui như mở hội cầm sanwich lên ăn, ăn xong cô uống hết hộp sữa anh mua cho rồi mới đi quay.
Quay xong thì trời đã trưa, Lăng An Vũ chở cô đi ăn Trần Uyển Dư cố tình không đi với sắp xếp lịch trình hôm nay của cô chỉ có quay phim không làm gì thêm nữa để cho cô có cơ hội tỏ tình với Lăng An Vũ.
Lăng An Vũ chở cô đi đến nhà hàng, cô gọi rất nhiều món ăn cô quay người nhìn Lăng An Vũ anh thấy cô nhìn liền hiểu ý ngồi xuống đối diện với cô, đồ ăn được nhanh chóng dọn lên bàn.
Dạ Ngân Tuyết không ăn ngay mà nhìn anh cất giọng hỏi:
“An Vũ! Anh thấy tôi như thế nào? Anh đừng sợ tôi buồn hay giận dỗi gì hết anh cứ nói thật với lòng mình đi.”
Lăng An Vũ rất ngạc nhiên, sững sờ trước câu hỏi của cô anh nhìn cô chăm chú rồi đáp:
“Cô rất xinh đẹp, đáng yêu, tốt bụng tuy bề ngoài nhìn cô rất xa cách, lạnh lùng nhưng nếu như tiếp xúc với cô sẽ biết cô rất dễ gần, thân thiện.”
Được anh khen hết lời như vậy cô vui đến muốn nhảy cẫng lên, Dạ Ngân Tuyết hít thở thật sâu chống cằm nhìn anh, miệng cứ cười tủm tỉm gọi tên anh:
“An Vũ!”
Lăng An Vũ nhìn cô nhướng mày, Dạ Ngân Tuyết mặt bắt đầu đỏ ửng lên, cô nhẹ nhàng thốt ra ba chữ:”Em thích anh.”
Nghe ba chứ em thích anh thốt ra từ miệng cô anh sững người đứng hình cô là đang tỏ tình với anh sao? Anh vẫn chưa tin được chuyện này.
“Tiểu Tuyết! Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu ý của cô.”
“Có gì mà anh không hiểu chứ? Em nói là em thích anh chỉ đơn giản như vậy thôi. Em thích anh! Thích anh! Cực kì thích anh! Chúng ta hãy quen nhau nha!”
Lăng An Vũ vẫn chưa tin được là cô thích anh, ngàn vạn lần anh cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày cô nói cô thích anh. Anh thật sự rất vui thật sự rất muốn nói hai chữ đồng ý nhưng nghĩ đến thân phận của mình không xứng với anh liền lạnh lùng trả lời cô:
“Không thể! Chúng ta không thể nào quen nhau được.”
Dạ Ngân Tuyết cơ mặt co lại, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng khi nghe anh nói như thế:”Tại sao lại không thể chứ? Có gì mà không thể? Chẳng lẽ anh không thích em sao?”
Lăng An Vũ tránh đi ánh mắt của cô đau lòng nói dối cô:
“Đúng vậy! Tôi không thích cô, chưa bao giờ tôi thích cô cả.”
“Vậy tại sao anh lại đối tốt với em như thế? Vì đó là trách nhiệm, nhiệm vụ của anh sao?”
“Đúng thế! Tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận, công việc của mình thôi.”
Cô vẫn không tin là anh không thích cô, ánh mắt đầy kiên quyết, quyết tâm của cô nhìn anh:
“Em không tin! Em không tin là anh không thích em, cho dù thật sự là anh không thích em đi chăng nữa thì em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, em nhất định sẽ theo đuổi được anh. Có giỏi thì anh đừng bao giờ quan tâm đến em nữa đừng khiến cho em hiểu lầm là anh thích em nữa, cứ mặc kệ em đi.”
“Được! Tôi sẽ không quan tâm cô nữa, sẽ mặc kệ cô từ nay về sau tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình là bảo vệ còn những thứ khác tôi sẽ không quan tâm nữa.”
Dạ Ngân Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh giận dỗi, cô không nói gì nữa chỉ gục mặt ăn điên cuồng, không để ý đến anh nữa.
Ăn xong, Lăng An Vũ lái xe chở cô quay về Dạ viên cô giận dỗi bước lên đầu vẻ mặt buồn bã vô cùng, vừa bước vào phòng Trần Uyển Dư đã gọi điện cho cô:
“Tiểu Tuyết! Sao rồi? Thành công rồi đúng không?”
“Thành công cái gì mà thành công tớ thất bại rồi anh ấy đã từ chối tớ anh ấy bảo không thích tớ và từ nay sẽ không quan tâm đến tớ nữa sẽ mặc kệ tớ.” Dạ Ngân Tuyết mếu máo sắp khóc đến nơi nói với Trần Uyển Dư.
Trần Uyển Dư kinh ngạc không ngờ anh sẽ từ chối Dạ Ngân Tuyết, cô dỗ dành cô bạn của mình:
“Cậu đừng buồn, đừng khóc tớ sẽ đến với cậu ngay cậu hãy đợi tớ tớ sẽ đến ngay.”
Trần Uyển Dư vội vàng lái xe đến Dạ viên chạy vào bên trong cô nhìn thấy Lăng An Vũ cô hểnh mũi, lườm lườm anh rồi chạy thẳng lên phòng của Dạ Ngân Tuyết:
“Tiểu Tuyết! Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tại sao anh ta lại từ chối cậu chứ? Tớ thấy anh ta cũng có tình cảm với cậu cơ mà?”
Dạ Ngân Tuyết gương mặt buồn bã nằm xuống giường đắp chăn chùm kín cả đầu, giọng nói cực kì buồn, đau lòng của cô cất lên:
“Tớ cũng thấy là anh ấy có tình cảm với tớ nhưng khi tớ tỏ tình anh ấy lại bảo là không thích anh ấy nói rằng anh ấy quan tâm, chăm sóc tớ đó chỉ là nhiệm vụ, bổn phận của anh ấy thôi và còn nói là sau này sẽ không quan tâm tớ nữa để tránh tớ hiểu lầm thêm nữa.”
Trần Uyển Dư vỗ về, an ủi Dạ Ngân Tuyết:
“Vậy cậu định làm như thế nào? Tớ khuyên cậu hãy bỏ cuộc đi tớ sợ cậu sẽ bị tổn thương đó.”
Dạ Ngân Tuyết bỗng nhiên ngồi bật dậy ánh mắt quyết tâm, kiên định:
“Không! Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu tớ nhất định sẽ theo đuổi được anh ấy.”
Nói xong, Dạ Ngân Tuyết lại nằm xuống giường đắp chăn kín đầu, Trần Uyển Dư vẻ mặt bất lực, cô quyết định ở lại ngủ cùng Dạ Ngân Tuyết:
“Tùy cậu thôi cậu muốn sao tớ cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ nhưng cậu đừng để mình bị tổn thương.”
Cả đêm ấy, Lăng An Vũ không ngủ được anh cảm thấy rất có lỗi với Dạ Ngân Tuyết nhớ lại hình ảnh buồn bã, thất vọng của cô lòng anh lại đau nhói. Dạ Ngân Tuyết cũng không khác gì anh cả đêm không ngủ được trằn trọc, buồn bã suốt một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Dạ Ngân Tuyết thức dậy rất sớm xuống bếp làm đồ ăn sáng cho mọi người khiến cho tất cả người làm trong Dạ viên một phen hoảng sợ, giật mình. Dì Lộ cùng một số người hầu bước vào không biết phải làm như thế nào, dì Lộ tay chân luống cuống nói:
“Tiểu thư! Để cho dì và mọi người làm đi con hãy ngồi đợi một chút thôi đồ ăn sẽ được dọn lên ngay con đừng làm nữa nếu con bị bỏng hay bị gì đó chắc chắn ông chủ và bà chủ sẽ đuổi việc mọi người.”
Dạ Ngân Tuyết gương mặt không biểu cảm gì chỉ nhỏ nhẹ nói với dì Lộ:
“Dì cứ để cho con làm, hôm nay con muốn làm sẽ không sao đâu.”
Đồ ăn sáng đã được làm xong, những người hầu giúp cô dọn lên bàn ăn Trần Uyển Dư thức dậy bước xuống nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết đang tháo tạp dề ra thì Trần Uyển Dư trố mắt bước nhanh xuống nhìn cô rồi nhìn bàn ăn:
“Tiểu Tuyết! Đừng bảo với tớ là đồ ăn sáng ở trên bàn là do cậu làm đó nha?”
Dạ Ngân Tuyết nhướng mày khẽ gật đầu, cô quay người nói với một người hầu:
“Cô hãy đi gọi An Vũ đến đây cho tôi.”
Nữ người hầu ấy nhanh chóng đi gọi An Vũ đến anh đang chuẩn bị xe cho cô đi làm thì nữ người hầu bước đến gọi anh:
“An Vũ! Tiểu thư cho gọi anh đó.”
Lăng An Vũ gật nhẹ đầu rồi bước vào, anh bày ra vẻ mặt lạnh nhạt với cô:
“Tiểu thư! Cô cho gọi tôi là có việc gì?”
Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống bàn ăn nhướng mày nhìn ghế trống phía đối diện rồi bảo anh:
“Anh hãy ngồi xuống ăn sáng cùng bọn em đi.”
Lăng An Vũ vừa mở miệng định từ chối thì bị cô cắt đứt ngay, cô trưng ra bộ mặt đắc ý ra lệnh:
“Đây là mệnh lệnh anh buộc phải ngồi xuống ăn sáng cùng bọn em.”
Lăng An Vũ không thể nói gì được nữa từ chối cũng không được đành phải ngồi xuống ghế đối diện với cô, Trần Uyển Dư bật cười nhẹ ngồi xuống cạnh cô. Cùng lúc ấy, Dạ Khải Hiên cũng đã thức dậy anh đi xuống lầu nhìn thấy Lăng An Vũ ngồi ăn cùng cô thì cũng không mấy ngạc nhiên Dạ Khải Hiên thấy phần ăn của mình cũng đã được dọn lên anh ngồi xuống cạnh Lăng An Vũ, cầm nĩa lên ăn.
Dạ Khải Hiên khẽ gật gù hài lòng với phần ăn sáng ngày hôm nay, anh tấm tắt khen ngợi:
“Bữa sáng hôm nay đầu bếp làm ngon thật. Dì Lộ! Đây là món ăn mới sao? Từ trước đến giờ tôi không thấy đầu bếp làm món này.”
Dì Lộ đứng ở phía sau của Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm trả lời anh:
“Bữa sáng hôm nay không phải là do đầu bếp làm mà là do tiểu thư làm thưa thiếu gia.”
“Khụ…khụ…khụ…” Dạ Khải Hiên vội lấy khăn lau miệng, anh nhìn Dạ Ngân Tuyết ánh mắt nghi ngờ hỏi lại:
“Đây là bữa sáng do Tiểu Tuyết làm sao? Dì Lộ dì không đùa chứ?”
Dì Lộ cẩn trọng đáp lại:”Dì không đùa đâu, bữa sáng hôm nay đều là do một tay tiểu thư chuẩn bị tất cả đầu bếp, người hầu đều không đụng vào bất cứ thứ gì cả.”
Dạ Khải Hiên nhìn chăm chăm Dạ Ngân Tuyết, cất giọng hỏi:
“Tiểu Tuyết! Em biết nấu ăn từ khi nào vậy? Tại sao anh lại không biết? Uyển Dư! Tiểu Tuyết biết nấu ăn từ khi nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!