Vào bên trong nhà hàng, mọi người đi vào bên trong phòng VIP, ba người các cô ngồi xuống, Lăng An Vũ đứng nghiêm túc ở phía sau của Dạ Ngân Tuyết, Châu Di Giai nhìn anh rồi lên tiếng:
“An Vũ! Anh cũng ngồi xuống ăn cùng bọn em đi anh cũng chưa ăn sáng mà.”
“Không cần đâu! Tôi không đói.” Lăng An Vũ lạnh nhạt trả lời.
Dạ Ngân Tuyết quay đầu lên nhìn anh:”Anh ngồi xuống ăn luôn đi.”
Lăng An Vũ nhìn cô khẽ lắc đầu, cô liền kéo anh ngồi xuống khiến anh có chút giật mình. Đồ ăn đã nhanh chóng được đem lên, Dạ Ngân Tuyết cau mày khó chịu nhìn đĩa đồ ăn của mình, Trần Uyển Dư hiểu ý ngay lập tức nói:
“Tại sao trên đĩa của cậu lại có cà rốt vậy chứ? Chẳng phải lúc nãy cậu đã bảo là đừng có để rồi sao? Thật là nhân viên phục vụ đó để tâm ở đâu vậy chứ? Để tớ lấy ra cho cậu.”
Trần Uyển Dư chưa kịp gắp cà rốt ra cho Dạ Ngân Tuyết thì Lăng An Vũ đã nhanh tay gắp cà rốt từ đĩa của cô qua sang đĩa của mình, trong phút chốc đĩa của cô đã không còn một miếng cà rốt nào, Trần Uyển Dư hít một hơi nheo mắt nhìn Lăng An Vũ, cô nói thầm:
“Có vấn đề rồi, chẳng lẽ An Vũ thích Tiểu Tuyết sao?”
Ăn xong, Châu Di Giai đề nghị với Dạ Ngân Tuyết:
“Tiểu Tuyết! Chúng ta hãy đến tập đoàn gặp anh Khải Hiên đi tớ muốn tạo cho anh ấy bất ngờ.”
Châu Di Giai lay lay tay năn nỉ Dạ Ngân Tuyết cuối cùng cô cũng khẽ gật đầu đồng ý, bốn người cùng nhau đi đến tập đoàn Dạ thị.
Tập đoàn Dạ thị
Bốn người vừa bước vào sảnh đã gây sự chú ý của tất cả nhân viên trong tập đoàn, vừa nhìn thấy cô ai nấy đều lấy điện thoại ra chụp hình cô cũng không để ý mà đi thẳng đến hỏi tiếp tân:
“Tôi muốn gặp giám đốc Dạ cô hãy giúp tôi thông báo cho anh ấy biết một tiếng.”
Cô tiếp tân vừa nhìn thấy cô thì mắt sáng rực lên, gật gật đầu vội gọi điện thông báo, gọi xong cô miệng cười tươi thông báo với cô:
“Giám đốc cho mời mọi người lên.”
“Cảm ơn!” Dạ Ngân Tuyết cùng ba người đi thẳng lên phòng của Dạ Khải Hiên, từ lúc ở dưới sảnh lên đến phòng làm việc của Dạ Khải Hiên Châu Di Giai luôn đi sát bên Lăng An Vũ luôn bắt chuyện với anh nhưng đổi lại anh không quan tâm, trả lời chỉ lạnh lùng đi phía sau Dạ Ngân Tuyết.
“Anh xem ai đến gặp anh đây.” Dạ Ngân Tuyết bước vào cất giọng nói vô cùng dễ nghe của mình.
Dạ Khải Hiên nhướng mày quay đầu nhìn, Châu Di Giai cười mỉm dáng vẻ ngại ngùng:”Lâu rồi không gặp anh còn nhớ em không?”
Dạ Khải Hiên đứng dậy mỉm cười đáp:”Tất nhiên là nhớ rồi anh làm sao có thể quên một cô gái xinh đẹp như em chứ.”
Dạ Ngân Tuyết bĩu môi xùy nhẹ một tiếng, dáng vẻ đáng yêu này của cô đã rơi vào mắt của Lăng An Vũ anh khẽ cười, cô quay nhẹ đầu lườm anh nói nhỏ:
“Anh cười cái gì vậy hả?”
Lăng An Vũ lắc lắc đầu miệng vẫn cười mỉm, mọi người ngồi xuống bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau, bên ngoài thư ký của Dạ Khải Hiên bước vào thông báo với anh:
“Giám đốc! Có một người tên là Tạ Anh Minh đến nói muốn gặp anh.”
Vừa nghe đến tên Tạ Anh Minh sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, Dạ Khải Hiên nhìn em gái của mình như hỏi ý kiến của cô, cô hiểu ý của anh hít sâu một hơi cất giọng:
“Anh cứ gặp đi em muốn xem anh ta tìm anh là có chuyện gì?”
Dạ Khải Hiên quay đầu nhìn thư ký của mình ra hiệu cô thư ký hiểu ý bước ra ngoài, rất nhanh Tạ Anh Minh đã xuất hiện bước vào bên trong.
Tạ Anh Minh vừa mới bước vào đã nhìn thấy cô cùng những người khác:
“Selina! Em cũng ở đây sao? Thật trùng hợp đó.”
Dạ Khải Hiên dùng đôi mắt sắc lạnh, ngữ điệu có chút khó chịu, tức giận:
“Cậu đến đây là có chuyện gì? Mau nói đi, tôi không rảnh để phí thời gian với cậu đâu.”
Tạ Anh Minh cau mày đi đến ngồi xuống ghế, chân vắt chéo chậm rãi nói:
“Tôi có làm gì anh sao? Mà sao anh lại tỏ thái độ căm ghét tôi như vậy?”
Châu Di Giai vẻ mặt tức giận, quát Tạ Anh Minh:
“Dĩ nhiên là căm ghét anh rồi bởi vì anh Khải Hiên chính là anh trai của Tiểu Tuyết mà.”
Tất cả mọi người đều hướng mắt về Châu Di Giai, quan hệ giữa Dạ Ngân Tuyết và Dạ Khải Hiên cô vẫn chưa muốn ai biết chuyện này, Châu Di Giai cảm thấy mình đã lỡ lời liền mím môi nói với Dạ Ngân Tuyết:”Tớ xin lỗi tớ lỡ miệng nói ra.”
“Anh trai của Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết?! Selina! Thì ra em chính là thiên kim tiểu thư của Dạ gia Dạ Ngân Tuyết sao?”
Dạ Ngân Tuyết hừ lạnh một tiếng không trả lời Tạ Anh Minh, Dạ Khải Hiên đôi mày cau chặt lại:
“Thì đã sao? Hối hận rồi sao? Hối hận vì lúc trước đã phản bội em gái của tôi nếu như cậu sớm biết được thân phận của Tiểu Tuyết chắc cậu đã không phản bội em gái tôi rồi.”
Tạ Anh Minh nhếch môi cười nhạt đưa đôi mắt lạnh của mình sang nhìn Châu Di Giai rồi trả lời Dạ Khải Hiên:
“Chuyện lúc trước mọi người đã hiểu lầm rồi sự thật không phải là như vậy có người đã hãm hại tôi.”
Dạ Ngân Tuyết khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, ngữ điệu của cô đã lạnh như băng:
“Hãm hại anh? Vậy thì anh hãy nói xem là ai đã hãm hại anh?”
Tạ Anh Minh cười nhẹ, nhẹ nhàng đáp lại cô:
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, sau này em biết người đó là ai thôi.”
Tạ Anh Minh thở dài đứng dậy trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt:
“Vốn dĩ anh đến đây là để bàn việc muốn hợp tác với tập đoàn Dạ thị nhưng khi biết em là em gái của giám đốc Dạ đây thì anh thấy có vẻ không ổn rồi phải hẹn lần sau rồi.”
Tạ Anh Minh bước đến gần cô, Lăng An Vũ liền bước một bước đến đứng trước mặt che chắn cho cô không cho Tạ Anh Minh tiến lại gần, Tạ Anh Minh cũng không bước thêm nữa mà đứng ở đó nói với cô:
“Anh nhất định sẽ theo đuổi lại em và sẽ thành công.”
Dứt lời, Tạ Anh Minh rời khỏi phòng làm việc sắc mặt của Châu Di Giai dần trở nên khó coi, cảm giác rất là lo sợ.
Ngày hôm sau, Dạ Ngân Tuyết cùng đoàn làm phim đi đến một khu rừng để quay phim, quay được một lúc thì nghỉ ngơi để chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, Lăng An Vũ đi lấy nước cho cô, trong lúc đợi chờ anh đi lấy nước Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy có bóng người đang nhìn về phía của cô, cô đưa mắt nhìn thì bóng người đó liền nhanh chóng chạy đi cô vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Đuổi theo đến chỗ có con dốc khá cao thì cô không còn thấy bóng người đó đâu nữa, bỗng nhiên phía sau cô xuất hiện một người đàn ông bịt khẩu trang cô cảm giác được có ai đứng ở phía sau liền quay người lại, vừa quay lại cô bị người đàn ông đó đẩy lăn xuống.
Lăng An Vũ đi lấy nước quay về không nhìn thấy cô anh ngay lập tức đưa ánh mắt của mình nhìn xung quanh tìm kiếm cô, không thấy cô đâu trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an. Thấy Trần Uyển Dư cầm quần áo cho cô thay để quay cảnh khác, anh liền chạy đến khẩn trương hỏi:
“Tiểu thư đâu rồi? Cô có nhìn thấy cô ấy không?”
Trần Uyển Dư ngơ ngác lắc đầu nhìn xung quanh:”Không thấy! Chẳng phải cậu ấy vừa mới ngồi ở đây sao? Sao không thấy nữa rồi?”
Trần Uyển Dư hét lớn hỏi mọi người trong đoàn làm phim:
“Mọi người có ai nhìn thấy Selina ở đâu không?”
“Không thấy!” Mọi người đều đồng loạt lắc đầu trả lời.
Một nhân viên trang điểm cất giọng lên:”Lúc nãy tôi có thấy Selina đi về phía bên kia cô ấy chưa về nữa sao?”
Lăng An Vũ không chần chừ anh vội vàng chạy nhanh như bay đi tìm cô, mọi người cũng cùng nhau đi tìm cô. Chạy đến con dốc anh nhìn thấy một chiếc giày của cô tim anh đập liên hồi anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Lăng An Vũ từ từ trượt xuống con dốc vừa đi anh vừa hét lớn gọi cô:
“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô ở đâu vậy? Tiểu thư!”
Dưới con dốc, gần ở gốc cây Dạ Ngân Tuyết khắp người đều bị thương cô nghe thấy tiếng Lăng An Vũ gọi mình cô yếu ớt kêu lên:
“Tôi…tôi ở đây! Tôi ở đây.”
Lăng An Vũ nghe được giọng nói yếu ớt của cô anh liền tức tốc chạy đến nhìn thấy cô đang nằm cả người bị thương, anh chạy đến đỡ lấy cô dậy:
“Tiểu thư! Cô không sao chứ? Tại sao cô lại thành ra như vậy?”
Dạ Ngân Tuyết nhăn nhó đau đớn, từ giọng nói đến hơi thở đều nặng nề:
“Tôi bị người ta đẩy xuống đây không nhìn rõ được gương mặt của người đó.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!