Dạ viên
Điện thoại của Dạ Ngân Tuyết reo lên không ngừng, cô mặc áo choàng tắm đi ra, tóc cô vẫn còn ướt sũng cô bước đến nghe điện thoại:”Alo!”
Bên kia điện thoại Bạch Kiều khẩn trương, vội vàng nói với cô:
“Selina! Có chuyện không hay rồi ngày casting bộ phim Tình Yêu Vĩnh Cửu là 10 giờ sáng ngày mai.”
Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống giường, đặt khăn lau xuống mày nhíu chặt giọng nói dần trở nên lạnh lẽo:
“Chị mới vừa nói cái gì? 10 giờ sáng ngày mai sao? Tại sao tôi lại không nghe gì hết vậy chứ?”
“Tôi cũng chỉ vừa hay tin thôi nên tôi mới báo cho cô biết đây bây giờ cho dù chúng ta có bay đến đó thì cũng không kịp.”
“Chuyện này chắc chắn là có người đứng đằng sau giở trò che giấu chuyện này để đến phút cuối mới lan ra cho chúng ta không kịp đến đó.”
“Cô yên tâm tôi nhất định sẽ cho người đều tra chuyện này.”
Dạ Ngân Tuyết cắn khóe môi của mình suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Bạch Kiều:
“Chị cứ điều tra chuyện này còn về việc casting tôi sẽ tự xử lý tôi nhất định không bỏ qua cơ hội này đâu. Ngày mai tôi nhất định sẽ có mặt tại Mỹ để casting.”
Dứt tiếng, Dạ Ngân Tuyết tắt máy mở vali để quần áo vào bên trong cô gọi điện cho Trần Uyển Dư nói cho cô biết chuyện Trần Uyển Dư nhanh chóng có mặt tại Dạ viên.
Dạ Ngân Tuyết đi sang phòng của Dạ Khải Hiên nhìn thấy anh của mình đang ngủ cô đi đến gọi anh dậy:
“Anh hai! Anh dậy đi em có chuyện muốn nhờ anh.”
Dạ Khải Hiên đang ngủ ngon bị cô gọi anh cau mày khó chịu đắp chăn kín mít không muốn nghe cô gọi, anh cau có khó chịu:
“Tiểu Tuyết! Giờ này em còn vào phòng anh nhờ anh chuyện gì chứ? Có chuyện gì để sáng nói đi bây giờ anh muốn ngủ.”
“Không được! Chuyện này gấp lắm anh mau thức dậy đi.”
Dạ Ngân Tuyết kéo anh dậy, Dạ Khải Hiên ngồi dậy mắt vẫn nhắm chặt cất giọng ngáy ngủ:
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà không đợi sáng mai nói được hả?”
“Em muốn sử dụng máy bay riêng của anh.”
“Hả? Giờ này đã khuya lắm rồi em còn muốn đi đâu hả?” Dạ Khải Hiên vừa nghe cô nói thế liền tỉnh ngủ hỏi cô.
“10 giờ sáng mai là ngày casting rồi mà bây giờ em mới biết nếu như đi máy bay thường thì chắc chắn không kịp anh hãy mau gọi điện sắp xếp cho em đi.”
“Được rồi! Được rồi! Anh sẽ gọi ngay đây em đừng gấp.”
Dạ Khải Hiên lấy điện thoại gọi cho người sắp xếp cho cô, Trần Uyển Dư thu xếp đồ đạc cho cô rồi đi gọi Lăng An Vũ, Lăng An Vũ mở cửa ra nhìn thấy Trần Uyển Dư anh cau mày không hiểu chuyện gì? Tại sao đột nhiên Trần Uyển Dư lại ở đây?
Trần Uyển Dư hối thúc anh ngay:
“Anh hãy mau thu xếp đồ đạc đi chúng ta phải đi đến Mỹ ngay.”
Lăng An Vũ mày càng nhíu chặt, nghi hoặc:”Đi đến Mỹ? Ngay bây giờ?”
Trần Uyển Dư khẩn trương, gấp gáp hối thúc anh hơn:
“Chuyện này tôi sẽ nói sau cho anh biết anh hãy mau chóng đi thu xếp đồ đạc đi Tiểu Tuyết sắp đi ra sân bay rồi.”
Lăng An Vũ gật đầu đóng cửa lại quay vào trong thu xếp quần áo, rất nhanh anh đã thu xếp xong anh cũng chuẩn bị xe sẵn cho cô đợi cô bên ngoài.
Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư đi ra ngoài Lăng An Vũ bước nhanh đến xách hành lí đưa lên xe rồi mở cửa cho cô.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đi gấp đến sân bay vừa đến sân bay đã có người đón ba người đi đến chỗ máy bay riêng của Dạ Khải Hiên.
Nước Mỹ
Vừa xuống máy bay Dạ Ngân Tuyết nhanh chóng lên xe đã được chuẩn bị trước lái nhanh đến chỗ casting, đến đó đã là 10 giờ 30 phút cô vội vàng chạy vào bên trong nhìn thấy đạo diễn cùng những người khác rời đi cô liền nói:
” Đợi một chút! Tôi muốn thử vai nữ chính các người hãy cho tôi một cơ hội.”
Vị đạo diễn nhìn cô không hề vừa mắt lạnh nhạt nói với cô:
“Cơ hội gì nữa chứ? Vai nữ chính đó là của cô rồi cô không cần thử gì nữa cả.”
“Hả? Ông vừa mới nói cái gì? Vai nữ chính đó là của tôi?” Dạ Ngân Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra rõ là cô vẫn chưa thử vai hay làm gì hết mà.
“Selina!” Từ phía đằng sau của cô giọng nói của một người đàn ông cất lên gọi lên của cô.
Dạ Ngân Tuyết quay người lại ngay lập tức vừa nhìn thấy người đàn ông đó cô liền nhướng mày ngạc nhiên, đạo diễn cùng những người khác đi ngang đều cúi đầu chào hỏi:”Phương tổng!”
Dạ Ngân Tuyết đã phần nào hiểu được chuyện gì lý do tại sao cô lại được chọn làm nữ chính? Đợi tất cả bọn họ đều rời đi người đàn ông ấy bước đến gần cô cô ngay lập tức gọi:
“Dượng út? Tại sao dượng lại ở đây?”
Người mà cô gọi là dượng út không ai khác chính là Phương Thần Phương Thần nhìn cô mỉm cười:
“Tại sao dượng lại không thể ở đây khi dượng là người đầu tư cho bộ phim này?”
“Dượng là người đầu tư cho bộ phim này? Không phải chứ? Tại sao cháu lại không nghe bất kì thông tin nào về chuyện này cả?” Dạ Ngân Tuyết vô cùng bất ngờ khi nghe Phương Thần nói anh chính là nhà đầu tư của bộ phim.
Phương Thần chậm rãi đáp lại:”Cháu quên là dượng đang muốn mở rộng sang ngành này rồi sao?”
Nghe anh nói thế Dạ Ngân Tuyết liền nhớ lại đúng là lúc trước cô có nghe ba mẹ mình nói về chuyện này:
“Vậy dượng chính là người đã bảo bọn họ chọn con làm nữ chính đúng không?”
Phương Thần nhướng mày gật đầu:”Đúng vậy! Lúc nãy khi nhìn thấy trong danh sách có cháu nhưng vẫn không thấy cháu đâu thì dượng đã nghi ngờ rồi dượng mới bảo Việt Trạch đi điều tra hơn nữa khi Lucy bước vào thử vai đã nhìn tên đạo diễn đó mỉm cười thì dượng đã thừa biết đã có chuyện gì.”
“Vậy nên dượng đã chọn cháu làm nữ chính luôn?” Dạ Ngân Tuyết mày khẽ nhíu lại hỏi.
“Đúng! Chuyện cháu làm nữ chính là chuyện sớm muộn thôi với lại nếu dượng không chọn cháu thì dì út của cháu sẽ cho dượng ngủ phòng khách mất.”
Dạ Ngân Tuyết xoa xoa mũi, cười nhẹ một cái rồi thu lại Trần Uyển Dư cùng Lăng An Vũ nhìn thấy đạo diễn và mọi người đã đi ra hết rồi mà cô vẫn còn chưa đi ra hai người lo lắng chạy vào trong xem thử.
Trần Uyển Dư đi vào trong nhìn thấy cô đang nói chuyện với Phương Thần cô liền gập người cúi chào:”Cháu chào chú!”
Lăng An Vũ cúi người chào Phương Thần rồi thẳng người lại lập tức, Dạ Ngân Tuyết nhìn Trần Uyển Dư cất giọng:”Cậu đừng lo lắng nữa tớ đã được chọn làm nữ chính rồi.”
Trần Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm Phương Thần dùng cặp mắt sắc bén của mình quan sát Lăng An Vũ rồi quay đầu hỏi Dạ Ngân Tuyết:
“Tiểu Tuyết! Người này là bạn trai của cháu sao? Không tệ đó rất đẹp trai.”
Dạ Ngân Tuyết lắc đầu lia lịa phủ nhận:
“Dạ không phải! Dượng hiểu nhầm rồi đây là vệ sĩ của cháu không phải là bạn trai.”
“À…Dượng cứ tưởng đây là bạn trai của cháu chứ.”