Bước xuống nhà, cô có chút giật mình khi bắt gặp một người phụ nữ trung niên đang loay hoay trong bếp, hình như bà ấy đang chuẩn bị phần ăn sáng cho anh thì phải. Hai tay bấu víu vào nhau, môi mỏng liên tục bị cô cắn đến đáng thương.
"Thôi chết, không phải là mẹ anh ấy đấy chứ? Bắt gặp một đứa con gái trong nhà của con trai mình thì sẽ như thế nào nhỉ? Chắc chết mình mất!"
Cẩm Nhiên lật đật xoay người muốn chạy lên lầu nhưng lại vô ý làm rớt chiếc bình gỗ nhỏ được trang trí bên cạnh cầu thang. Tiếng động lớn này làm người phụ nữ bên dưới phải ngước lên nhìn, mà cô cũng theo phản xạ nhìn lại rồi nở một nụ cười gượng.
- Dạ...con chào bác.
Nhặt chiếc bình đặt lại vị trí cũ, Cẩm Nhiên cười trừ bước xuống nhà. Người phụ nữ kia nãy giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm cô khiến cô nhất thời không biết xử lý như thế nào.
- Dạ, con chào bác...con thật ra chỉ là bạn của Nhất Dương, đúng hơn là quản lý...phải rồi, con là quản lý của anh ấy...hôm qua vì quá mệt nên con mới ngủ quên trên xe...là anh ấy cho con tá túc một đêm.
- Cậu chủ cho cô tá túc? Thật là, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ đưa nữ nhân về nhà nên đâm ra có chút ngỡ ngàng.
- Hả? Nói vậy...dì là?
- Tôi là giúp việc của cậu chủ, thường thì buổi sáng vẫn hay ở đây dọn dẹp và nấu ăn. Sau 9 giờ, tôi sẽ rời đi.
Biết không phải là mẹ của anh nên cô cũng thở phào nhẹ nhõm đi đôi chút. Vui vẻ trở lại, Cẩm Nhiên muốn phụ làm đồ ăn sáng nhưng lại bị từ chối. Có vẻ như là do Nhất Dương kén ăn, cô đụng vào chỉ sợ anh sẽ bỏ bữa.
Nhất Dương sau khi thay đồ xong xuôi mới trở xuống nhà. Cẩm Nhiên thật sự có bản tính tò mò rất lớn. Sau khi bị từ chối phụ bếp, cô dạo khắp căn biệt thự, mắt chữ A mồm chữ O. Sự bố trí hài hòa, xen kẽ cả cổ điển lẫn hiện đại. Căn biệt thự chính là toát lên vẻ sang trọng của một kẻ nhiều tiền. Bất ngờ một giọng nói vang lên khiến cô có chút giật mình, Nhất Dương nhìn cô cứ há miệng rồi trợn mắt mà buồn cười.
- Cô làm gì mà nhìn ngó như ăn trộm vậy?
- Đâu có gì, chỉ là nhà rất đẹp.
- Ừm.
- Sau này ai làm phu nhân của căn nhà này chắc sướng lắm.
Nhất Dương khẽ cười tiến vào bếp. Nhìn anh đeo tạp dề vào khiến cô chớp chớp mắt. Đây không phải là lần đầu anh vào bếp trước mắt cô nhưng sao cảm giác hôm nay rất lạ...cảm giác vô cùng ấm áp.
- Dì Tư, hôm nay dì về nghỉ đi, tôi tự làm được.
- Nhưng tôi đang dở tay, cậu chủ ra ngoài đi, việc này để tôi.
- Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ không trừ lương dì đâu.
Dì Tư gật đầu rồi cúi người chào cả anh và cô. Cẩm Nhiên vui vẻ chào lại dì, sau đó thì đứng ngẩn ngơ một góc ngắm nhìn bóng dáng anh loay hoay trong bếp.
- Nhất Dương à, sau này anh sẽ là một người đàn ông tốt của gia đình đó.
- Hửm? Vậy theo cô thế nào là người đàn ông tốt của gia đình?
- Ừm thì...biết yêu thương vợ con, biết chăm sóc vợ con!
- Chắc gì tôi đã yêu thương vợ con? Biết đâu tôi sẽ là một ông chồng bạo lực thì sao?
Mặt của Cẩm Nhiên nghệch ra, bạo lực gia đình á? Nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ. Vội lắc đầu nguầy nguậy nhìn anh cười trừ.
- Anh sẽ không làm vậy đâu...
- Ừm, nhưng sao hôm nay cô cứ thích đề cập đến mấy vấn đề chồng vợ, rồi con cái vậy?
- Hả? Có gì đâu chứ.
Nhất Dương không trả lời thêm chỉ gật nhẹ đầu. Nhìn anh loay hoay trong bếp như vậy cô thật sự muốn tiến lại ôm lấy anh từ phía sau. Có phải cô lụy anh quá rồi không? Tình cảm này liệu cô có nên nói ra? Rõ ràng vẫn là anh chưa muốn yêu đương thì nói ra sẽ kết quả sao? Ngồi chống cằm trên bàn, Cẩm Nhiên thở dài thườn thượt. Cái cảm giác này thật sự rất khó chịu, vừa muốn nói lại vừa sợ không dám nói. Nhất Dương quay người lại nhìn cô thẩn thờ mà chau mày.
- Sao vậy?
- Không sao, anh cần tôi phụ gì không?
- Lại đây!
Cẩm Nhiên bước lại cạnh anh. Trong chảo lớn là nước sốt spagetti, Nhất Dương đưa muỗng lấy một ít sốt thổi qua thổi lại đưa tới trước miệng cô.
- Nếm thử xem.
Cẩm Nhiên nhìn anh bất giác lại trở nên ngượng ngùng. Đôi môi xinh đẹp khẽ hé ra nếm thử vị sốt. Sự chua nhẹ hòa quyện cùng vị ngọt của thịt khiến cô gật gù đưa ngón cái lên.
- Ngon quá đi mất...
- Cô thấy ổn là được rồi, đợi tôi trụng mì rồi chúng ta cùng ăn.
- Ừm, nhưng tôi không ăn rau đâu.
- Sao lại kén ăn như vậy nữa không biết.
Cả hai ngồi trên bàn ăn, Nhất Dương kéo lên từng sợi mì một ăn từng chút thật điềm đạm. Vậy mà cô thì cứ hút sì sụt như thể chưa từng được ăn mì.
- Cẩm Nhiên, ăn thêm rau vào đi. Xà lách rất ngon đấy.
- Thôi, không ăn đâu.
- Tôi đút cho em, há miệng ra!
- Không đâu...
- Nhanh.
Nhất Dương lại đút rau cho cô bằng chính đũa anh đang ăn. Cẩm Nhiên đắn đo một chút liền há miệng. Mặc dù rất thích chung đũa thế này với Trình Nhất Dương nhưng mà cái vị nhạt nhẽo của xà lách khiến cô ợ lên liền chạy vào nhà vệ sinh. Nhất Dương bên ngoài không khỏi thở dài ngao ngán.
- Thật là, ăn rau chứ có phải ăn thuốc độc đâu mà.
- Ọe, cái vị chẳng ngon chút nào cả.
- Được rồi, ăn mì tiếp đi.
Cẩm Nhiên ăn mì lại hút liên tục. Việc này khiến nước sốt dính tèm lem trên môi cô. Nhất Dương bật cười đặt đũa xuống, chiếc điện thoại cạnh bên nhanh chóng tách tách. Vài bức hình xinh xắn của cô chào đời.
- Này, anh làm gì vậy hả?
- Đẹp mà!
- Mau đưa điện thoại đây!
Cẩm Nhiên nhướn người lên giật lấy điện thoại từ anh. Nhưng Nhất Dương lại nhanh chóng thu tay lại. Anh bật cười ấn cô ngồi lại xuống ghế. Lấy vài tờ khăn giấy lau đi khóe miệng của cô. Hành động này của anh khiến tim cô đập loạn trong lòng ngực. Sự ấm áp này thật sự khiến tim cô tan chảy rồi.