Sau khi lên xe, Thẩm Nghiệp gấp không chờ nổi mà kéo lá chắn đằng sau xuống.
Diệp Trạch kéo Thẩm Nghiệp ôm cậu ngồi lên đùi, bắt lấy cánh môi cậu, nhỏ giọng cười khẽ một tiếng: "Vội vã như vậy?"
Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt nhìn anh: "Anh không muốn sao?"
Diệp Trạch đã sớm ômchặt lấy eo Thẩm Nghiệp, ánh mắt anh tối tăm, sâu khó lường: "Sẽ cho em."
Giọng nói của Diệp Trạch hiện tại đặc biệt ám ách và trầm đục, gợi cảm đến khó cưỡng.
Thẩm Nghiệp trong lúc nhất thời cũng bị làm cho có điểm cháy.
Nhưng cuối cùng Diệp Trạch vẫn chẳng làm gì cả, anh chỉ gắt gao ôm chặt bạn nhỏ của mình trong lòng, dịu dàng nói: "Ngoan, về nhà trước đã."
Là lần đầu tiên của hai người, nếu làm ở trong xe, nhất định sẽ không thoải mái, hơn nữa anh cũng không muốn làm bạn nhỏ bị thương.
Thẩm Nghiệp và người đàn ông này đã ở chung với nhau lâu như vậy, làm sao cậu lại không nhìn ra suy nghĩ của anh chứ.
Trông Diệp Trạch suy nghĩ thấu đáo và săn sóc tới như vậy, Thẩm Nghiệp cười ngọt ngào: "Vâng, nghe lời chú. ~"
Nhưng bàn tay kia lại hư hỏng không rút lui khỏi áo Diệp Trạch, thậm chí còn ranh mãnh hơn mà vuốt ve từng múi cơ bụng săn chắc và đẹp đẽ của anh ta.
Diệp Trạch hơi chuyển động yết hầu, ách giọng nói nói: "....Em ngoan ngoãn một chút đi."
Thẩm Nghiệp thích nhất xem nam nhân bị mình quấy rầy đến mức không khống chế được, cười tủm tỉm mà hôn một cái: "Ừ ừ, anh hôn em, em liền ngoan nha."
Diệp Trạch nắm lấy cằm của cậu, không chút do dự hôn lên.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Nghiệp liền lôi kéo Diệp Trạch hướng trong viện chạy.
Đám người Từ Tư Tư quả nhiên không có ở nhà, chỉ có ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm ở nhà thôi, nhưng hai vị lão nhân gia thì ở ngoài sân trò chuyện, cùng Diệp Trạch cách xa nơi đó.
Thẩm Nghiệp lại bó trí trong phòng ngủ một trận pháp đơn giản ngăn cách bên ngoài, không cho bên ngoài quấy rầy.
Thế là nguyên cả ngày, Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch lái xe rất không kiêng nể gì cả, từ giường đến ghế sô pha lại đến phòng tắm, khắp nơi đều là hình ảnh bọn họ lái xe.
Thẩm Nghiệp là người tu đạo, Diệp Trạch thân thể cũng đặc thù, hai người lực bền bỉ tự nhiên không phải người thường có thể so sánh được.
Lần này, Diệp Trạch rốt cuộc hỏi ra vấn đề luôn canh cánh trong lòng, ở thời khắc mấu chốt hỏi Thẩm Nghiệp: "Tôi rất lớn tuổi sao?"
"Lớn nha......" Thẩm Nghiệp trả lời anh.
Diệp Trạch lần này nghe hiểu hàm ý của cậu ( cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng)
Thẩm Nghiệp chịu không nổi, vẫn luôn kêu chú.
Diệp Trạch phát hiện xưng hô thế này lại có một phen mùi vị đặc biệt. Nhưng anh bảo trì bình tĩnh, lại buộc Thẩm Nghiệp gọi lão công. Thẩm Nghiệp nhưng ngoan, bắt kêu cái gì liền kêu cái đó.
Cứ như vậy hồ nháo đến ban đem, hai người đều đói bụng.
Thẩm Nghiệp buồn bực không thôi, suy nghĩ một chút có nên luyện chế Tích Cốc Đan hay không.
Chỉ tiếc thế giới này không quá thích hợp để luyện chế linh dược, cũng thiếu rất nhiều linh thảo tương ứng, ước chừng là luyện không ra.
Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn bò dậy, cùng Diệp Trạch đi ăn cơm.
Cũng may, Diệp Trạch đã sớm kêu quản gia chuẩn bị đồ ăn, anh gọi điện thoại, nhanh chóng quản gia liền đem đồ ăn đưa tới.
Thẩm Nghiệp kinh ngạc không thôi: "Anh hồi nào mà nhờ quản gia chuẩn bị?"
Diệp Trạch đem cậu ôm ở trên đùi, cho ăn một ngụm canh vịt, cười mà không nói.
Thực ra buổi sáng anh cùng quản gia có nói chuyện với nhau, bởi vì anh biết mình cùng đứa nhỏ khẳng định sẽ làm ầm ĩ thật lâu.
Sau nửa đêm hai người lại tới hứng thú.
Điều này sẽ dẫn tới ngày hôm sau thẳng đến mặt trời chiếu vào phòng của hai người, Thẩm Nghiệp mới từ trong lòng ngực Diệp Trạch tỉnh lại.
Tối hôm qua thật sự quá kích thích, Thẩm Nghiệp đã quên cho mình tiêu trừ mệt nhọc, cậu mới vừa giật giật thân thể, liền phát hiện eo của mình giống như không phải của mình nữa vậy, đau đến mức khiến cậu giật mình một cái, cắn một cái ở trên cổ Diệp Trạch cho hả giận.
Diệp Trạch đã sớm tỉnh, trấn an cậu, hôn môi dỗ dành, vội vàng xoa bóp eo cho cậu.
Thẩm Nghiệp ghé vào trên người nam nhân, cắn cằm của anh: "Anh quá hung mãnh, nhưng mà kỹ thuật lái xe thực sự quá tốt rồi đó, đáng giá được khen ngợi."
Diệp Trạch buồn cười mà hôn cậu: "Cảm ơn đã khen."
Cũng không uổng phí anh trong khoảng thời gian này vẫn luôn nghiên cứu tư liệu.
"Không cần kiêu ngạo, về sau tiếp tục nỗ lực." Thẩm Nghiệp nói.
Cậu hồi tưởng một chút về tối hôm qua mùi vị khi được lái xe, đúng thật là tiêu hồn vô biên.
Chỉ là..... tiêu hồn về tiêu hồn*, cậu lại đã quên giúp Diệp Trạch phương pháp song tu.
(*) Tiêu hồn: làm lòng người say-sưa, mềm nhũn.Cậu không khỏi có chút ảo não, chạy nhanh đi nhìn lòng bàn tay của Diệp Trạch.
Tiểu Kim Long vẫn là nhắm mắt lại, cũng không biết thời điểm ngày hôm qua bọn họ điên cuồng, Tiểu Kim Long có cái gì dị thường hay không, đáng tiếc lúc ấy cậu chỉ lo đua xe, cũng không có chú ý động tĩnh của Tiểu Kim Long.
Thẩm Nghiệp lại xem xét một chút tình huống của Diệp Trạch, chỉ phát hiện trên người nam nhân mây tím càng nồng nặc hơn, ngược lãi cũng không có gì biến hóa cả.
"Xem ra vẫn nên song tu." Cậu lẩm bẩm nói.
Diệp Trạch bây giờ đã không vội vàng nữa, dựa theo cách nói của đứa nhỏ, anh cũng đã nhập đạo...... Trên người anh mây tím tóm lại là đặc thù, về sau cũng có thể cùng đứa nhỏ đi những nơi mà đứa nhỏ muốn.
Anh hôn lên mặt đứa nhỏ, ôn nhu nói: "Không vội, từ từ sẽ đến..."
Hai người ôn tồn trong chốc lát, Thẩm Nghiệp cho mình cùng Diệp Trạch đều dùng thuật pháp giải trừ mệt nhọc, còn dùng thuật pháp che lấp dấu vết trên người, lúc sau tinh thần sảng khoái mà rời giường.
Thẩm Nghiệp nhớ tới hôm nay còn phải đi tìm cô gái kia, bỗng nhiên có chút hối hận, hôm qua hẳn là nên cho cô gái kia nhiều lá bùa trong vòng mấy ngày, bằng không cậu và Diệp Trạch hôm nay còn có thể tiếp tục ở trên giường lăn lộn.
...... Cậu vẫn là xem nhẹ việc lái xe vui sướng.
Chờ hai người rửa mặt xong, không sai biệt lắm thì đã là giữa trưa luôn rồi.
Thẩm Nghiệp cầm điện thoại di động của mình lên, cùng Diệp Trạch đi ra ngoài, đi đến phòng khách.
Cậu vừa mới mở WeChat ra, liền phát hiện rất nhiều tin nhắn còn chưa đọc.
Là mấy người chị Tư phát, bao gồm em trai Diệp đường cũng gửi tin nhắn cho cậu, mỗi một cái đều là lịch sử chuyển khoản.
"?"Thẩm Nghiệp phát ngốc, vì sao mấy người này lại chuyển khoản cho cậu?
Cậu dẫn đầu ấn mở khung chat của chị Tư, liền thấy chị Tư xoay 1314 cùng 9999, còn để lại một tin nhắn: 【 chúc cậu cùng Diệp tiên sinh nhất sinh nhất thế lâu lâu dài dài. 】
Lời nhắn này vô cùng bình thường, thậm chí còn cảm giác có hơi nghiêm túc.
Thẩm Nghiệp nhận chuyển khoản, hồi đáp: 【 cảm ơn, nhưng mà em cùng chú không ngừng nhất sinh nhất thế, sẽ sinh sinh tử tử ở bên nhau. Chị lại phát thêm một cái 3344 nữa đi. 】
Từ Tư Tư bên kia lập tức liền hồi cậu: 【 Cậu dậy rồi? Rốt cuộc cũng xem di động? Thế nào, lái xe có sướng hay không? Eo cậu còn tốt không vậy, có muốn chị đây mời bác sĩ đến khám cho không? 】
Tiếp theo cô lại chuyển 3344 vào tài khoản của Thâm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp: "......"
Vừa nãy cậu còn đang suy nghĩ, ngữ khí của chị Tư quá mức bình thường, thật sự không thích hợp.
Tốt, chị Tư rốt cuộc biến thành người không bình thường, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Nghiệp: 【 cảm ơn, hiện tại em đang rất tốt, không cần mời bác sĩ. 】
Thẩm Nghiệp: 【 ừ, rất thoải mái là đằng khác, hì hì hì. 】
Cậu nhắn tin cho Từ Tư Tư xong, liền rời khỏi khung chat, lại click mở tin nhắn của hai đồ đệ - Từ Sách cùng Vương tổng.
Hai người đồ đệ này cũng phát bao lì xì cho cậu, số lượng cùng Từ Tư Tư giống nhau, hiển nhiên bọn họ là thương lượng với nhau rất tốt.
Thẩm Nghiệp nhận, hồi đáp cảm ơn, lại click mở khung chat Thẩm Thời Mộ.
Thẩm Thời Mộ đa dạng hơn nhiều, chẳng những phát bao lì xì, còn phát thêm mấy tấm hình, trên ảnh chụp cư nhiên thật sự kéo biểu ngữ, xem vị trí hẳn là cửa sân nhà cũ Diệp gia.
Nhất tao khí chính là, Thẩm Thời Mộ từ các góc độ chụp ảnh đều bất đồng gửi cho cậu.
Thẩm Nghiệp: "......"
Cuối cùng, Thẩm Thời Mộ nhắn lại: 【 Hoành phi* là chị Tư ở Hải Thành liền làm tốt, cậu muốn cảm ơn, thì cảm ơn chị Tư đi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng cảm ơn tôi. 】
* Hoành phi có nghĩa được ghép từ chữ "Hoành" dịch là ngang, phương ngang, nằm ngang và "Phi" có nghĩa là phô bày. Cái này rõ ràng là vung nồi giọng nói, nếu để cho Từ Tư Tư thấy được, không chừng Thẩm Thời Mộ bị đánh tơi tả.
Thẩm Nghiệp chậc chậc lắc đầu: "Bọn họ lá gan không hề nhỏ a."
"Ừm?" Diệp Trạch nghi hoặc, cúi đầu nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp đem điện thoại đưa qua: "Anh nói em có tức giận hay không?"
Diệp Trạch nhìn mắt ảnh chụp.
Biểu ngữ hoàng phi thường rõ ràng: 【 Nhiệt liệt chúc mừng Thẩm đại sư thành công lái xe lên đường, chúc Thẩm đại sư hàng đêm lái xe, hàng đêm vui sướng. 】
Diệp Trạch: "......"
"Em không tức giận, nhưng mà chờ đến lúc chị Tư cùng Từ Sách kết hôn, em cũng muốn trả thù lại." Thẩm Nghiệp xoa tay hầm hè.
Diệp Trạch buồn cười mà sờ sờ đầu cậu.
Thẩm Nghiệp đột nhiên ảo não: "Ai, anh Thẩm cùng Tông Nhất Minh ở Giang Thị đêm đó lái xe, em cũng nên cho bọn hắn một chút ảnh chụp chứ."
Diệp Trạch: "......"
Anh hoài nghi đứa nhỏ này về sau sẽ cùng vô cùng hoàng phi.
"Ăn cơm, chúng ta liền đi tìm cô gái kia sao?" Vì dời đi lực chú ý của đứa nhỏ, Diệp Trạch nhắc tới chính sự.
Thẩm Nghiệp gật đầu: "Em ngày hôm qua ở trên người cô gái đó hạ một phù chú theo dõi, em biết cô gái đó ở nơi nào."
"Ừm, tôi đi cùng em."
"Được nha."
Diệp Trạch nắm tay đứa nhỏ chậm rì rì mà đạp ở phiến đá xanh trên đường.
Hai bên đường hoa tươi đều nở rộ, còn có con bướm cùng ong mật ở bụi hoa bay múa.
Thẩm Nghiệp tâm tình rất tốt, nhìn cái gì đều rất vui vẻ.
Bởi vì Từ Tư Tư thu được WeChat Thẩm Nghiệp, mọi người đều biết Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đã bắt đầu, vì thế chờ hai người đến phòng khách, mọi người đều đã ở trong phòng khách chờ đợi.
Ngay cả ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm cũng hỉ khí dương dương mà chờ hai người đến.
"Mau tới đây, chị làm cơm đậu đỏ cho hai người." Từ Tư Tư thấy hai người vào cửa, lập tức chào đón.
Những người khác đều là vẻ mặt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra biểu tình, hướng về phía Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch cười.
Thẩm Nghiệp: "......"
Chiến trận này không khỏi quá lớn.
May mắn cậu đã cho chính mình cùng Diệp Trạch những dấu vết Thẩm đều che lấp, bằng không khẳng định sẽ biết mùi.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch bị kéo đến phòng ăn, một đám người vây quanh bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa.
Em trai Diệp đường hôm nay vốn là muốn đi cùng vị hôn thê lại đây ăn bữa tối, lúc này cũng không vội mà đi, lưu lại những người vây xem anh Trạch cùng anh dâu.
"Hai người hôm nay không có việc gì làm sao?" Thẩm Nghiệp da mặt dày, nhưng thật ra cũng không sợ vây xem, nhưng thời điểm ăn cơm bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, thật sự không được tự nhiên chút nào cả.
Từ Tư Tư cười tủm tỉm lắc đầu: "Mọi người đều rất rảnh rỗi."
Thẩm Nghiệp bất đắc dĩ nói: "Vậy tìm việc để làm đi ạ."
Từ Tư Tư nhìn chằm chằm cậu: "Hmm, có phải nhóc đang xấu hổ không?"
Thẩm Nghiệp trợn mắt, lập tức đáp: ".....K-không hề!"
Vừa mới ở trong đại sảnh, bởi vì ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm đều ở đây, cậu có chút mất tự nhiên. Nhưng hiện tại phòng ăn chỉ có những người này, cậu cái gì lại xấu hổ a!
Cậu một chút cũng không thẹn thùng, thậm chí còn khoe ra nữa chứ: "Há há, mấy người là không biết, lái xe vui sướng biết bao nhiêu......"
Lời nói còn chưa nói xong, Thẩm Thời Mộ liền chua chát mà đánh gãy lời cậu: "Ở đây đều là người từng trải, cậu cũng đừng có mà khoe ra."
Thẩm Nghiệp hừ nói: "Anh chính là ghen ghét tôi, ai kêu anh cùng anh Tông không có thân thể tố chất cùng tôi và chú tốt đâu."
Thẩm Thời Mộ: "......"
Tuy rằng ở đây đều phàm nhân, hắn cùng Tông Nhất Minh thân thể được tính là tốt, nhưng so với Thẩm Nghiệp loại này thần tiên, bọn họ đương nhiên không được a!
Cho nên, ai muốn cùng Thẩm Nghiệp so thể lực a!
Đầu gối đồng dạng trung tên Tông Nhất Minh, thấy Thẩm Thời Mộ phẫn nộ đến mức phải trừng mắt, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thời Mộ.
Thẩm Thời Mộ: "......" Tôi rất ổn.
Kế tiếp mọi người ngược lại không có ai lại trêu chọc, để Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch an an tĩnh tĩnh mà ăn bữa sáng.
Trải qua ngày hôm qua đua xe, Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch ở giữa bầu không khí rõ ràng càng thân mật hơn.
Từ Tư Tư nhìn trong chốc lát, nhịn không được tiến đến Từ Sách bên tai thấp giọng nói: "Chà chà, vừa nhìn đã biết Thẩm Nghiệp sung sướng tới cỡ nào."
Không để Từ Sách nói chuyện, Thẩm Nghiệp liền mở miệng: "Chị Tư, em nghe thấy đấy."
Từ Tư Tư: "......"
Thẩm Nghiệp hơi mỉm cười: "Nhưng mà chị nói đúng, em tâm tình rất tốt nha, cho nên em quyết định đưa mọi người một phần quà."
Cậu đã sớm chuẩn bị tốt quà, phân phát cho mỗi người.
Mỗi túi quà chỉ có hai lá bình an, có thể tẩm bổ thân thể, thời gian mang theo còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Từ Tư Tư bọn họ ở bên cạnh Thẩm Nghiệp, đương nhiên là không cần thứ này, nhưng là bọn họ có thể đưa cho người nhà hoặc bạn bè.
"Tiểu Nghiệp, nhóc thật tốt, chị lại muốn treo tưởng cho cậu kéo hoành phi*." Từ Tư Tư cảm động mà nói.
Thẩm Nghiệp: ".....Thưa tỷ tỷ xinh đẹp đây, ngài có thể ngậm chặt cái miệng của mình không ạ?"