lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cậu rõ ràng biết tiếng tăm ở trường học của Lâm Nặc hỏng bét ra sao.
Dù cho có hư hỏng tới trình độ nào, thì dựa vào gương mặt" hại nước hại dân" đó của Lâm Nặc cũng thu hút đám nữ sinh xiêu lòng với cậu.
Lục Tỉnh không thể ngờ tới cô gái đó vậy mà tỉnh táo, lý trí mà biện hộ cho Lâm Nặc. Cậu quay sang thấy sắc mặc Lâm Nặc như thường lệ, bộ dạng không chút hứng thú nào.
Haizz... coi bộ "Thần nữ có ý, tương vương vô tình" đây mà. Bạn nữ lầu trên kia xem ra phải thất vọng rồi.
Cuộc cãi vả của Sở Từ và Sở Hàm vẫn chưa kết thúc.
Rốt cuộc Sơ Hàm có chút nhượng bộ:" em mặc kệ chị có chịu đổi chỗ hay không, về sau chị không được tiếp xúc nhiều với Lâm Nặc, còn nữa chị không thể tiếp tục làm việc cho cậu ta, chị là con gái làm vậy là tự hạ thấp bản thân mình, chị phải biết yêu quý bản thân nhiều hơn"
Nge thế Sở Từ cũng không giận, phản ứng rất tỉnh táo bình tĩnh, tới giọng điệu cũng tĩnh như mặt hồ không gợn sống:" việc mua đồ ăn vặt giúp người khác là hành động bình thường, cho dù tôi thật sự thích Lâm Nặc cũng là quyền tự do của tôi, mắc mớ gì phải để ý ánh mắt người khác, càng không phải hạ thấp chính mình".
Một cô gái 18 tuổi đang độc thân, nếu có ý muốn theo đuổi nam sinh đang độc thân khác cũng hợp tình hợp lí, Sở Từ cho rằng không gì phải tự ái cả. Hơn nữa cô cũng đâu thích Lâm Nặc.
" Nói tóm lại là chị mới thấy Lâm Nặc có ngày đầu, chị lại hiểu hết cậu ta chưa? Ngoài cái gương mặt đẹp trai đó ra, chị còn biết cái gì, ở đó mà đi nói thích cậu ta?"
Sở Hàm càng nói càng muốn bốc hỏa, cậu thấy qua hồ đồ bướng bỉnh, chưa từng thấy ai như Sở Từ, này đàng gãy tai trâu mà.
" coi như đây là tự do của tôi, có thể nghi ngờ, nhưng tuyệt không thể can thiệp vào chuyện tôi đã quyết định"
Giờ phút này Sở Từ vẫn rất lý trí, căn bản Sở Hàm nói không lại cô. Cậu bỏ cuộc, không muốn tiếp tục cãi nữa.
Băng có dày 3 mét cũng không tan trong 1 ngày được, cậu không thể nóng nảy được, muốn uốn nắn Sở Từ cần phải có thời gian dài.
"Thôi bỏ đi, chị cùng em xuống căn tin ăn cơm nào" Sở Hàm biết chị cậu vẫn chưa ăn cơm, căn tin trường cần có thẻ cơm, cậu cũng không thể cho cô nhịn đói được.
Tuy rằng Sở Hàm vẫn còn một đống yêu cầu to đùng với Sở Từ, cũng không thích tính cách cô vậy, niệm tình cô là chị ruột nên cậu không thể để cô bị đói được.
Không biết bản thân cậu bị ảo giác rồi không, vừa nhắc tới ăn cơm, khí thế hừng hực của Sở Từ vụt tắc ngay tức khắc, trở nên giản dị gần gũi hơn rất nhiều.
Sở Từ đi theo Sở Hàm xuống căn tin. Lúc bước xuống lầu, Lục Tỉnh và Lâm Nặc né tránh sang bên cầu thang. Chờ hai người họ đi xa mới bước ra ngoài.
Lục tỉnh cười toe toét chọc ghẹo:" rành rành ngay đó mà còn nói không phải fans cậu?"
" không liên quan tới tớ" mặt Lâm Nặc không cảm xúc, nói xong, cậu liền quay về lớp học.
Thấy cậu đi nhanh vậy, Lục tỉnh vừa đuổi theo vừa nói:" cậu chậm chút chờ tới theo với, cậu còn chưa nói tớ biết, cậu định giải quyết chuyện đó thế nào mà"
Cơm trưa xong, trong giờ giải lao, Mạnh Ngữ Hâm đang ở lớp thực nghiệm nghe mấy bạn học tụ tập lại tám chuyện.
"Ngữ Hâm này, cậu có nghe qua lớp 5 mới chuyển đến một mỹ nhân không. Vừa rồi có người chụp được ảnh người ta đăng lên diễn đàng trường đó".
Bạn học vừa nói vừa lấu điện thoại cho Mạnh Ngữ Hâm xem.
Mạnh cười nhẹ nhàng nói" thật sự rất xinh "
"Nhưng tớ vẫn thấy cậu dể nhìn hơn, cái người tên Sở Từ này quá diễm lệ rồi, nhìn có chút không thành thật nha"
"phải không." Mạnh Ngữ Hâm cũng không có đi so sánh. Trông bộ dạng cô chẳng hề để tâm tới việc này.
Bạn học ngồi kế bên lại tiếp lời " học sinh mới sao có thể sánh bằng Ngữ Hâm của chúng ta chứ, luận về xuất thân, giáo dưỡng, thành tích, đều không phải người thường mới có được".