"đi theo em ra ngoài"nét mặt Sở Hàm rất nghiêm túc, cậu rất bực bội.
Vừa nói dứt câu, Sở Hàm liền kéo tay Sở Từ ra khỏi phòng học. Lúc này học sinh trong lớp rất ít, có mấy học sinh rất tò mò mà nhìn hai người họ.
Đây là sảy ra chuyện gì rồi?
Nam sinh vừa rồi là Sở Hàm học năm nhất thì phải, cũng rất nổi bật, cậu ta với
Lục Tỉnh của lớp thực nghiệm rất thích chơi thể thao. Nhưng mà, cậu ta với bạn học mới tới kia quen biết nhau sao?.
Sở Hàm lôi kéo Sở Từ đi thẳng tới hành lang không có ai, bắt đầu răng dạy cô: " chị tới đây là đi học, chứ không phải tới ngủ".
" Cậu buông tay tôi ra" tay của cô còn đang bị Sở Hàm nắm lấy.
Ý thức được đều này cậu vội buông tay Sở Từ ra.
Trong lúc không ai chú ý Sở Từ kéo tay áo xuống, che đi chỗ vừa bị Sở Hàm nắm,bắt đầu nổi mẫn đỏ.
Sở Hàm cũng không nhìn thấy động tác này của cô, cậu điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân lại, rồi tiếp tục dạy bảo cô:" Chị nghe giảng không hiểu có thể hỏi, nhưng mà chị cứ ngủ trong giờ học là không đúng, lúc trước chị không có cơ hội đến trường, giờ cơ hội đã tới tay sao chị không biết bắt lấy hả?"
Sở Từ bình tĩnh mà nhìn Sở Hàm, cặp mắt trong suốt không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
Sở Hàm đè nén cơn tức trong lòng mình xuống, cố gắng áp chế giọng nói bản thân cho dịu lại, rất nhẫn nại tiếp tục giảng đạo lý:" chị đi học, không phải để cho ông nội xem, mà là cho chính bản thân chị, chị nghĩ chị không cần làm, nếu lấy được tiền của ông nội thì nửa đời sau chị cơm no áo ấm?"
Sở Hàm nghĩ nhiều quá rồi, Sở Từ chưa hề nhung nhớ tài sản của nhà họ, cho cô số tiền đó cũng có ích gì đâu, cô cũng đâu xài được.
"Tôi không có ý nghĩ như vậy"
Cho dù Sở Hàm có khuyên bảo cặn kẽ đi nữa, phản ứng của cô vẫn vậy, thực lãnh đạm, trả lời qua hoa cho xong.
Thấy Sở Từ như vậy, Sở Hàm Không biết cô có nge lọt tai không nữa.
Sở Hàm cau mày, đối với cô cậu vừa giận vừa bất đắc dĩ. Đành chịu thôi, cậu không thể quá hấp tấp được.
Thôi thì cứ từ từ vậy, có lẽ 18 năm nay chị ấy đã quen với môi trường sống lúc trước, sao có thể chỉ trong vài ngày mà thay đổi được cơ chứ.
"Đúng rồi, cái tên Lâm Nặc đó không phải người tốt đâu, chị cách xa cậu ta một chút, lát nữa chị nói với thầy xin đổi chỗ khác đi"
“Không đổi.” về chuyện này Sở Từ kiên quyết cự tuyệt.
" vì sao không đổi? Chị có biết Lâm Nặc nguy hiểm cỡ nào không? Không có gì mà cậu ta không dám làm."
" Cậu ta không có xấu như mấy người nghĩ"Sở Từ giải thích giúp Lâm Nặc.
Tuy là mới ngày đầu gặp Lâm Nặc, cô cũng không hiểu nhiều về cậu cho lắm. Nhưng hệ thống đã nói cậu là tam thế thiện nhân,thì ít nhất nói lên rằng ba kiếp trước cậu ta là người tốt, tích góp công đức rất nhiều. Cho nên cô cứ vậy mà nhận định cậu là người tốt thôi.
" Chị mới quen cậu ta ngày đầu cho nên chưa biết chuyện xấu của cậu ta thế nào đâu" Sở Hàm hoài nghi có phải chị mình đã bị vẻ bề ngoài của Lâm Nặc lừa rồi.
" Nhưng mấy người cũng đâu có tận mắt chứng kiến cậu ta gây chuyện xấu". Đôi mắt Sở Từ trở nên lạnh lẽo hẵng đi, bình thường nhìn cô có vẻ lười biến không quan tâm thứ gì, giờ đột nhiên có khí thế làm người ta phải sợ.
Sở Hàm sửng sốt chốc lác mới bác bỏ ý kiến:" Mặc kệ cậu ta có thật sự phóng hỏa giết người hay không, nhưng ở trường cậu ta không chịu học hành đàng hoàng, chỉ biết ngủ, chống đối thầy cô, mấy này đều là sự thật.”
" theo như những lời cậu nói, chỉ có thể chứng minh cậu ta không phải học trò ngoan, chứ không phải loại người xấu" Sở Từ vẫn kiên trì trả lời.
" Sao chị...."Sở Hàm cau mày, cùng Sở Từ nói chuyện càng nói càng bực bội, rõ ràng cậu là tới chất vấn cô, lại không ngờ bị khí thế của cô đè đầu.
Lâm Nặc và Lục Tỉnh mới vừa ăn cơm trưa xong, trên đường trở về lớp, bắt gặp hai người đang cãi cọ ở hành lang, trùng hợp nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Lúc này đa số học sinh đang ở căn tin, tuy bọn cậu ở căn tin dùng cơm nhưng không cần xếp hàng, vì có chuyên gia đã đưa cơm tới sẵng, do đó bọn cậu kết thúc bữa cơm nhanh hơn mấy học sinh khác.
Đi tới gần cầu thang đột nhiên nge có người nói tới hai chữ " Lân Nặc" thế nên bọn cậu dừng bước. Sau đó là nghe được Sở Từ đang bác bỏ lời Sở Hàm nói.
Lâm Nặc thật bất ngờ, không nghĩ tới cái người ngồi cùng bàn mới tới này, có cái nghĩ về cậu như vậy.
Đều này không khỏi làm cho cậu nhìn thêm cô vài lần.