Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại la Thiên Tôn

Bảy năm sau.

– Mẫu thân, con vào được không.

Một đứa trẻ đứng ngoài bên ngoài cửa, tay cầm chén thuốc gọi mẫu thân. Đứa trẻ tóc đen để xỏa, dài đến mông, da trắng bệch, dáng người gầy ốm thiếu sức sống, mặc chiếc áo chấp vá trông rất tội nghiệp. Đứa trẻ ốm yếu này chính là Long Tinh Hồn.

– Con vào đi, Hồn nhi.

Người bên trong là mẫu thân của Tinh Hồn, Vân Tuyết. Đã bảy năm trôi qua, sau khi Vân Tuyết gả đến Sở gia. Vân Tuyết giờ đã ba mươi hai tuổi nhưng trông như một phụ nữ đã bốn mươi bốn lăm tuổi. Mái tóc đen tuyền tuyện đẹp khi xưa giờ đã điểm bạc, làn da trắng khi xưa giờ đây đã sạm đen. Nàng ở Sở gia bảy năm chịu biết bao khổ cực. Về Sở gia, vì thấy nàng xinh đẹp mà bị các thê thiếp khác của Sở Hải ghen ghét, thường xuyên bôi nhọ, chà đạp nàng. Sống ở Sở gia bảy năm qua chưa bao giờ có một ngày bình yên đến với mẹ con nàng.

Một năm trước nàng sinh bệnh, nằm trên giường bệnh hơn một năm qua. Còn Tinh Hồn sau khi lớn lên thì các tu sĩ trong gia tộc nói là kinh mạch đã bị đứt, dây xích phép tắc linh hồn bị phân thành nhiều khúc, hoàn toàn là một phế nhân. Nàng không tin nhưng khi đi mời nhiều đại phu, tu sĩ khác thì đều được câu trả lời như vậy. Trừ phi có một cường giả Hoàng cấp chịu bỏ ra nguyên khí chữ trị thì kinh mạch có thể phục hồi được. Nếu không thì hắn không sống quá hai mươi tuổi.

Nhưng ai lại muốn bỏ ra nguyên khí cả đời của mình để chữa trị cho người khác, họa chăng chỉ có người người bị điên mới làm như thế.

Bản thân Tinh Hồn thì từ khi lên ba thì trong đầu luôn xuất hiện những cổ ngữ rất quái dị. Khi ngủ thì những từ ngữ này xuất hiện trong đầu, làm cho hắn suốt mấy năm qua không hôm nào được ngủ ngon. Cứ tiếp tục như thế thì chưa đến mười lăm tuổi thì hắn sẽ bị điên mà chết.

– Hồn nhi, mấy hôm nay con ngủ có ngon không.

Vân Tuyết tiều tụy nhìn Tinh Hồn, ánh mắt buồn bã. Dù nàng đã biết trước câu trả lời là gì.

Tinh Hồn nghe mẫu thân hỏi, giọng nói yếu ớt. Liền nói với Vân Tuyết:

– Mẫu thân đừng lo, mấy hôm nay con ngủ ngon lắm. Mà mẫu thân mau uống thuốc đi, mau mau hết bệnh để còn chơi với con.

Vân Tuyết đau lòng nhìn Tinh Hồn, vì lo cho mình mà không nói ra sự thật. Từ nhỏ đến lớn, trong Sở gia chỉ có mỗi mình nàng và Tinh Hồn là vui vẻ với nhau. Những người khác thì luôn khinh thường mẹ con nàng. Tinh Hồn từ nhỏ đến năm bảy tuổi dung phần lớn thời gian để đọc sách. Luyện khí, Luyện Dược, Công pháp tu luyện, Thiên văn, Địa lý v.v… Tinh Hồn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngộ tính của hắn cực cao, là một thiên tài ngàn năm khó gặp nhưng thể chất thì lại tồi tệ. Những đứa trẻ trong tộc thì luôn xua đuổi Tinh Hồn, gọi hắn là “Tên phế vật”. Tinh Hồn luôn bỏ ngoài tai những lời chúng nói, luôn vào thư phòng đọc sách một mình. Một đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn trong thư phòng, không được ra ngoài chơi, không được tận hưởng niềm vui mà bao đứa trẻ khác được nhận. Vân Tuyết nhìn Tinh Hồn mà mặt ngấn lệ. Hai hàng nước mắt lăn trên đôi má của nàng. Tinh Hồn nhìn thấy liền giật mình nói:

– Mẫu thân, người làm sao vậy.

– Mẫu thân không sao. Mẫu thân thật có lỗi với con. Không chăm sóc được cho con mà ngược lại, con phải chăm sóc cho ta.

– Người đừng nói thế. Người đã cho con cái ăn cái mặc, dạy con đọc sách học chữ. Con nhất định sẽ ra làm quan, để có tiền chăm sóc cho mẫu thân. Người nhất định phải chăm sóc sức khỏe của thật tốt, để sau này con được chăm sóc cho người thật tốt.

Trong Thiên Lam đại lục này, luôn lấy tu chân làm đầu, người không tu được chính là người thấp kém nhất. Dân thường mặc dù có thể đổ đạt làm quan, có tiền tài nhưng cũng là rác rưởi trong mắt các tu sĩ. Vì vậy nên Tinh Hồn luôn bị những người khác giễu cợt, khinh thường. Gọi hắn là “Tên phế nhân”. Tinh Hồn luôn bỏ ngoài tai lời người khác nói. Dành thời gian của mình để chăm sóc cho mẫu thân, thời gian còn lại thì đọc sách.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì đột nhiên một nam nhân cao lớn đi vào, chính là gia chủ Sở gia Sở Hải. ba năm trước, Sở Hải được truyền ngôi vị trưởng tộc Sở gia, trở thành người đứng đầu Sở gia. Bước vào, hắn đến bên cạnh Vân Tuyết. Tình Hồn lấy cho Sở Hải cái ghế, hắn ngồi trước mặt Vân Tuyết, thầm thở dài. Sau đó Sở Hải nói với Tinh Hồn:

– Hồn Nhi, đám Long nhi gọi ngươi đi ra chơi với chúng kìa. Mau đi đi, ta muốn nói chuyện với mẫu thân ngươi một chút.

Tinh Hồn ngạc nhiên khi nghe Sở Hải nói đám Long nhi gọi hắn đi chơi. Long nhi ở đây chính là Sở Hóa Long, con trai trưởng của Sở Hải, năm nay mười một tuổi. Lớn hơn Tinh Hồn bốn tuối. Là thiên tài số một trong sở gia, tám tuổi đã là thiên tiên võ sư, mười tuổi bước vào cảnh giới Đại võ sư, năm nay mười một tuổi đã là Võ tông trung kỳ, còn có thượng phẩm linh căn, là thiên tài trăm năm khó gặp, được Sở gia yêu quý và cưng chiều.

Thế nên Sở Hóa Long này luôn không coi ai ra gì. Đặc biệt hắn luôn lôi Tinh Hồn ra đánh cho sướng tay, những người khác thấy nhưng luôn cố tình làm ngơ. Một mặt vì Sở Hóa Long là đại thiếu gia của Sở gia, không ai dám đắc tội, mặc khác thì cũng chẳng ai có tình cảm với mẹ con Tinh Hồn. Tinh Hồn luôn ghét Sở Hóa Long này.

Thế nhưng hôm Sở Hóa Long lại gọi hắn đi chơi,” chắn chắn là có chuyện gì nữa rồi đây. “. Mặc dù nghĩ thế nhưng Tinh Hồn không dám làm trái lệnh của tộc trưởng, liền đi ra khỏi phòng của Vân Tuyết.

Trong gian phòng chỉ còn lại hai người, một người ngồi trên giường, một người thì ngồi trên ghế. Sở Hải lên tiếng:

– Nàng thấy khỏe lên chưa?

– Tôi vẫn vậy, đa tạ đại nhân quan tâm.

Cưới nhau đã hơn bảy năm nhưng chưa bao giờ Vân Tuyết gọi Sở Hải là phu quân. Sở Hải mặc dù buồn bực nhưng không nói ra. Im lặng một lúc, Vân Tuyết nói tiếp:

– Có lẽ tôi cũng không sống được bao lâu nữa, xin đại nhân sau này chiếu cố Hồn nhi giúp ta.

– Nàng đừng nói vậy, ta nhất định sẽ tìm một Dược sư chữa trị cho nàng. Ta phải rời Sở gia khoảng một tháng nên đến đây để từ biệt nàng.

Vân Tuyết ngạc nhiên khi nghe Sở Hải nói rời Sở gia một thời gian. Thời gian qua, mặc dù sống cuộc sống khổ cực nhưng vẫn luôn có Sở Hải chiếu cố. Thời gian trước mặc dù Sở Hải rất đê tiện, thường không coi ai ra gì nhưng từ khi lên làm trưởng tộc Sở gia thì trở lên rất chính chắn, luôn quan tâm đến mọi người trong tộc. Truyện được đăng tại TruyệnCv[.]com

– Đi một tháng, lâu thế à.

– Ta phải đi Thiên Vân thành để đăng ký cho Long nhi vào Thiên Lam thần điện, còn phải tìm Đan dược sư để chữa trị cho nàng.

– Đa tạ đại nhân. Mong người giữ gìn sức khỏe, đi mau về mau.

Sở Hải thầm vui vẻ kh Vân Tuyết quan tâm đến sức khỏe của mình. Sở Hải ừ một tiếng rồi rời khỏi phong của Vân Tuyết, hướng về phòng của mình mà đi.

…….

Tinh Hồn đến chỗ lạc hoa viên, nhìn thấy một đám trẻ con. Đám trẻ này là người của Sở gia, con gái có, con trai có. Trong đó có một đứa trẻ khôi ngô, tuấn tú được mấy đứa trẻ khác vây quanh, chính là thiên tài của Sở gia Sở Hóa Long.

Sở Hải có ba đứa con, con trai đầu là Sở Hóa Long, thiên tài của Sở gia, hai đứa còn lại là Sở Minh và Sở Bảo, cũng là thiên tài trong thế hệ trẻ của Sở gia.

Vừa nhìn thấy Tinh Hồn đến, một thiếu nữ liền trêu chọc nói:

– Là Tên phế vật kìa, hắn đến đây làm gì thế.

– Tên ngoại bang ấy chắc là đến để cầu xin được chơi chung với chúng ta ấy mà.

– Hắc hắc, thứ rác rưởi ấy mà cũng đòi chơi chung với chúng ta à. Nhìn cái tên phế nhân xấu xí ấy, thật là làm xấu mặt Sở gia chúng ta .

– Đúng đúng

– …..

Thiếu nữ này là Sở Tiểu Linh, con gái của Sở Thiên trưởng lão của Sở gia, thiên phú không thua kém gì Sở Minh và Sở bảo, mới chín tuổi đã là Đại võ sư trung kỳ. Đám trẻ Sở gia nghe Sở Tiểu Linh trêu chọc Tinh Hồn liền hùa theo.

Bỗng nhiên Sở Hóa Long lên tiếng:

– Tất cả im lặng, là ta gọi hắn đến.

Đám trẻ Sở gia ngạc nhiên. Bởi vì bình thường Sở Hóa Long rất ghét Tinh Hồn, khi nhìn thấy Tinh Hồn thì đánh một cách không thương tiếc.

– Hừ, chỉ là làm theo lệnh của phụ thân thôi. Trong hai tháng tới nhóm chúng ta sẽ đến học tại Thiên Lam thần điện, thế nên phụ thân nói với ta là tập hợp toàn bộ thế hệ trẻ lại, đi đâu đó chơi, coi như chia tay. Thế nên cũng phải gọi cả cái tên rác rưởi ấy luôn

Cả đám ồ lên khi nghe thấy cái tên Thiên Lam thần điện. Thiên Lam thần điện là một trong các thế lực mạnh nhất thống trị Thiên Lam đại lục. Được vào học tại Thiên Lam thần điện là vinh dự cho cả gia tộc và cũng là mơ ước của nhiều tu sĩ. Thế nhưng Thiên Lam thần điện này tuyển mộ rất nghiêm khắc. Chỉ nhận người dưới hai mươi tuổi, phải đạt tới cảnh giới Đại võ sư trung kỳ trở lên và phải có trung phẩm linh căn mới được nhận vào. Thế nên mỗi lần tuyển một đều không vượt quá một ngàn người.

Sở Hóa Long của Sở gia được Thiên Lam thần điện mời vào học, tất nhiên là vinh dự cho cả Sở gia.

Mấy đứa trẻ hâm mộ nhìn Sở Hóa Long, thầm than sao mình không được trời phú cho thượng phẩm linh căn như hắn để được tuyển mộ thẳng vào Thiên Lam thần điện.

– Ôi, thật là hâm mộ Long huynh quá.

– Long huynh đúng là làm vang danh Sở gia ta.

Cả đám hùa theo nịnh bợ Sở Hóa Long, xem như Tinh Hồn là kẻ vô hình.

Sở Hóa Long nghe mấy đứa trẻ nịnh bợ, tâm trạng thoải mái vô cùng. Sau đó hắn nhìn Tinh Hồn nói:

– Phế vật, mặc dù phụ thân ta cho gọi tất cả chúng ta nhưng ngươi phải đi sau cùng, đừng có mà làm phiền bọn ta.

Tinh Hồn đứng đó gật đầu. Sau đó, Sở Hóa Long dẫn đầu cả đám lên Thiên Vân cốc chơi. Thiên Vân cốc nằm gần chỗ của Ám minh sâm lâm, thuộc lãnh thổ của Sở gia. Thiên Vân cốc không cao lắm, gió thổi rất mát nên Sở Hóa Long mới dẫn cả đám đến đây chơi.

Cả đám trẻ Sở gia cười nói vui vẻ, đa số toàn là nịnh bợ Sở Hóa Long. Chỉ có Tinh Hồn đi theo phía sau, thở hồng hộc. Sức khỏe của hắn không cho phép leo núi một đường dài như vậy. Đám Sở gia nhìn thấy thì trêu chọc, không ai đến giúp hắn cả.

Đến đỉnh của Thiên Vân cốc, trời đã gần trưa, cả đám ngồi trên Thiên Vân cốc, đem bánh kẹo, trái cây ra vừa ăn vừa nói chuyện, vui đùa. Tình Hồn ngồi dựa vào một gốc cây, cơ thể mệt mỏi, liền đánh một giấc.

Giấc ngủ này cũng giống như bao giấc ngủ khác, vừa chợp mắt đựa một khắc thì trong đầu liền xuất hiện những cổ ngữ quái dị màu vàng, bay lơ lửng trong đầu của hắn. Tinh Hồn đã từng đem nhiều loại sách dịch chữ ra nghiên cứu nhưng chẳng mấy khả quan, không biết những ký tự này mang nghĩa là gì.

Nhưng mỗi khi hiểu ra được một chút thì dường như hắn cảm thấy cơ thể của mình trở lên khỏe hơn một chút.

Gần bốn giờ trôi qua, Tinh Hồn cũng đã tỉnh.Mặc dù rất chán ghét mấy cái ký tự ấy nhưng cũng chẳng thể khác hơn. Lần chợp mắt này hắn hiểu ra đôi chút nên cơ thể cũng khỏe hơn, mệt mỏi cũng tan biến.

Đám Sở gia quyết định trở về, Sở Tiểu Linh liền nảy ra một ý định trêu chọc Tinh Hồn, liền nói thầm cho Sở Hóa Long, Sở Minh và Sở Bảo nghe. Ba đứa cười gian nhìn Tinh Hồn, nói:

– Ê, tên phế vật.

Tinh Hồn quay đầu lại nhìn.

Sở Hóa Long nói tiếp.

– Ngươi đến chỗ cái gốc cây kia lấy dùm Tiểu Linh muội muội chiếc giày, ta sẽ cho ngươi 50 kim tệ. Thế nào.

– Chỉ thế thôi? – Tinh Hồn hỏi lại.

– Đúng vậy, chỉ thế thôi. – Sở Hóa Long khẳng định đáp.

– Vậy chờ ta một lát.

Sở Hóa Long gọi đám Sở gia lại coi kịch hay. Cả đám háo hức chờ.

Trước đó, Sở Tiểu Linh đã cột sẵn một con Lục xà ở chỗ đó. Lục xà không có độc nên nàng ta chỉ định hù Tinh Hồn một chút để mua vui cho cả đám. Thế nhưng, mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng khác.

Vừa nhìn ra sau gốc cây, Tinh Hồn bị con Lục xà hù cho một cái thì hoảng loạng, trượt chân lăn, xuống núi, rớt xống vực nằm trong Ám minh sâm lâm. Đám Sở gia hoảng loạng, định tới cứu hắn thì đã không kịp. Website truyện convert T r u y e n C v . c o m

Cả đám sợ hãi thì Sở Minh lên tiếng:

– Mọi người bình tĩnh nghe ta nói.

Cả đám im lặng, tập trung lên người của Sở Minh.

– Về Sở gia, phụ thân ta có hỏi thì bảo sức khỏe hắn kém, không đi được nên hắn đi đâu chúng ta không biết.

– Đúng, hắn kém cỏi nên hắn không theo chúng ta.

Cả đám nghe Sở Minh nói thế thì đồng thanh,

– Nhị đệ nói đúng, chúng ta không có đi cùng cái tên rác rưởi ấy. Các ngươi không ai được nói hắn đi cùng chúng ta, rõ chưa.

Sở Hóa Long lên tiếng, tất nhân bọn chúng không dám cãi lệnh.

– Tuân lệnh Sở huynh.

– Vậy chúng ta về thôi.

…..

Phía dưới vực Thiên Vân cốc.

Tinh Hồn nằm bất tỉnh trên đám cỏ. Hắn tỉnh lại, cảm thấy chân đau nhói.

– Ư ư, may mà không chết. Mà hình như chân mình cũng bị gãy rồi.

Tinh Hồn ngồi dậy khó khăn, trời cũng đã tối. Đêm nay là đêm trăng rằm nên Ám minh sâm lâm được mặt trăng chiếu sáng, có thể thấy được cảnh vật xung quanh.

– Chắc phải đợi tới sáng mới về được. Phải kiếm chỗ để nghỉ ngơi mới được, còn phải cố định lại cái chân. Ngồi đây ngộ nhỡ ma thú mấy thì tiêu.

– Ồ, ở kia có cái động, tạm thời vào đó trú đã.

Tinh Hồn mừng rỡ. Nhưng cũng chỉ thoáng qua.

– Không ổn, lỡ là hang của ma thú cấp cao thì toi. Phải cẩn thận.

Nghĩ rồi hắn từ từ đi tới cái hang.

Hắc ám động phủ.

– Cái tên nghe ghê ghê thế nào ấy.

Tinh Hồn nhìn tảng đá phía ngoài có ghi Hắc ám động phủ. Lạnh cả xương sống. Nhưng có thể khẳng định rằng ma thú không có ở gần đây. Hắn vào trong động nhưng cũng chỉ dám ngồi ở phía ngoài.

Hắc ám động phủ đúng như cái tên của nó. Nhìn vào tối đen như mực, lối đi thì nhỏ hẹp, cỡ chừng chi một hai người đi vừa. Không nhìn rõ được cái động này sâu bao nhiêu. Bên ngoài cỏ lại mọc um tùm, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện ra cái động này cả.

Ngồi xuống, Tinh Hồn dùng mấy khúc cây cố định cái đoạn chân bị gãy. Cũng may là hắn đọc nhiều sách y nên vào những tình huống như thế này thì có thể dễ dàng xử lí.

Cố định xong cái chân thì bụng hắn cũng kêu réo.

– Đói bụng thật. Từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn cái gì vào bụng. Chắc mai phải lết ba bốn ngày mới về tới nhà quá.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!