Lên mình ngựa Dương Thủ Văn nói với Thập Lục:
– Thập lục lang, ngươi là người thông minh, cứ chăm chỉ làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Sau đó Dương Thủ Văn không nói nhiều với Thập Lục nữa liền thúc ngựa dời đi.
Về phần Thập Lục có thế tìm được Cái Gia Vận hay không? Dương Thủ Văn cũng không bận tâm, hắn tin rằng Cái Gia Vận chắc chắn sẽ xuất hiện ở Hố Cốc Sơn.
Trước tiên là quay về Dương phủ, bảo Dương Thụy đi huyện nha tìm Dương Thừa Liệt báo danh.
Dương Thủ Văn đi thẳng đến Tây môn, xuống ngựa ở Tây môn, hắn chào hỏi Chu Thành sau đó đánh ngựa rời khỏi thị trấn Xương Bình.
Thời tiết vào thu, trời tối ngày một nhanh hơn.
Qua giờ Dậu, mặt trời bắt đầu lặn ở phía tây, ánh tà dương chiếu lên con đường đỏ như có một màu máu bao phủ.
Dương Thủ Văn không dám chậm trễ, giục ngựa không ngừng, cuối cùng trước lúc trời tối cũng về đến Hổ Cốc sơn.
Chỉ có điều, vào đến cửa nhà, Dương Thủ
Văn liền cảm giác thấy không khí có điều gì đó rất lạ.
Mọi lần có Ấu Nương luôn là người đầu tiên chạy ra đón hắn thì lần này không thấy nàng xuất hiện, cũng không thấy bóng dáng của Bò Đề và bốn con chó nhỏ đâu.
Tống Thị và Dương Thị đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt hai người tỏ ra xấu hố.
Dương Mạt Lỵ thì ngồi ở hiên cửa, có vẻ sợ hãi, mãi cho đến lúc Dương Thủ Văn xuất hiện y mới bình tĩnh hơn một chút.
– A nương, thím, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thị ngập ngừng, cười khố nói:
– Hủy Tử, con về thật đúng lúc… đế nương con nói đi!
– Sao vậy?
Dương Thủ Văn kinh ngạc nhìn Tống Thị nghi ngờ hỏi:
– A Nương, trời đã muộn thế này sao vẫn chưa nấu cơm?
Đúng rồi, Ấu Nương và Thanh Nô cũng không thấy đâu, họ đang ở đáu?
– Chuyện này…
Tống Thị cười khổ một tiếng:
– Hai nha đầu đánh nhau, bị nhốt trong phòng rồi.
-Đánh nhau?
Sắc mặt của Dương Thủ Văn lập tức trầm xuống, khiến Tống Thị cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
Không đợi bà mở miệng, chợt nghe thấy Dương Thủ Văn nói:
– Ấu Nương là người rất hòa nhã, không tranh cao thấp, sao lại đánh nhau với Thanh Nô được?
Hay là Thanh Nô bắt nạt?
– Chuyện này, cũng không phải.
Dương Thị vội vàng nói:
– Hủy Tử đừng trách tội Thanh Nô, lần này là Ấu Nương ra tay đánh Thanh Nô trước.
– Vì sao?
-Ấu Nương không chịu nói.
Dương Thủ Văn nhíu mày, nhìn Tống Thị.
Tống Thị cười khố nói:
– Hủy Tử đừng hỏi ta, Thanh Nô cũng không muốn nói vì sao lại đánh nhau, dù sao hai nha đầu này cũng không nói, đành phải nhốt chúng nó trong phòng.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một chút rồi hạ
giọng nói:
– A nương, thím đừng lo lắng, ta đi hỏi Ấu Nương.
Đúng rồi, Nhị Lang được cha giữ lại ở nha môn, hai ngày tới sẽ không về, gần đến Trung thu sẽ về cùng cha.
Nói xong, hắn đi qua chính đường vào hậu viện.
Bồ Đề và 4 con chó nhỏ núp trong ố, nhìn thấy Dương Thủ Văn liền ra đón.
Dương Thủ Văn vỗ vỗ đầu Bồ Đề rồi đi đến cửa phòng của Ấu Nương, gõ cửa nhè nhẹ:
– Ấu Nương, là Hủy Tử ca ca đây, ta có thế vào không?
Trong phòng thoáng nghe có tiếng nức nở nhưng không thấy ai trả lời.
Dương Thủ Văn đẩy cửa phòng, thấy trong phòng tối đen liền châm đèn.