Mắt Mã Thập Lục xoay chuyền, há miệng ngập ngừng, tuy nhiên lời thốt ra khỏi miệng lại là:
– Đa tạ Lư chủ bộ quan tâm. Đây là do tiếu nhân không cấn thận bị ngã. Vị này là Đại công tử của Dương huyện úy, tiếu nhân dẫn hắn tới tìm Dương huyện úy.
– Công tử của Dương huyện úy?
Lư Vĩnh Thành ngạc nhiên liếc nhìn Dương Thủ Văn, khuôn mặt vốn nghiêm nghị đột nhiên lộ ra một nụ cười ấm áp.
– Ngươi là Dương Đại lang?
-Vâng, đúng vậy.
Dương Thủ Văn thật tình trả lời, vẻ tươi cười của Lư Vĩnh Thành càng đậm.
– Nghe nói ngươi đã bình phục rồi?
– Vâng, tốt hơn một chút.
– Ha ha, cha ngươi ra khỏi thành làm việc, ngươi muốn tìm ông ấy, có thế tới phòng trực chờ đợi. Người đâu, dẫn Dương đại lang tới phòng trực, phục dịch cho tốt đấy!
Nói xong, Lư Vĩnh Thành lại bảo:
– Đại lang đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chút việc, không dẫn ngươi đi được.
– Cám ơn.
Dương Thủ Văn khom người hành lễ rất đúng khuôn phép, Lư Vĩnh Thành tươi cười, gật đầu với hắn, rồi bước xuống bậc thềm.
Lư Vĩnh Thành này dường như cũng không cứng nhắc như lời đồn!
Tuy nhiên thoáng chốc Dương Thủ Văn đã hiếu rõ điều mấu chổt trong việc này: Nghe nói Lư Vĩnh Thành và Vương Hạ đấu đá với nhau khá ngang sức ngang tài, thậm chí Lư Vĩnh Thành hơi bị Vương Hạ chèn ép, trong số bốn người đứng đầu Xương Bình, huyện thừa suốt ngày ở nhà, chuyện gì cũng không quan tâm tới, nói chung là kẻ thùng rỗng kêu to. Người duy nhất có thế phân chia thế lực với Vương Hạ và Lư Vĩnh Thành là Dương Thừa Liệt, người đã nhậm chức ở Xương Bình mười năm.
Dương Thừa Liệt đứng độc lập, cho dù là Vương Hạ hoặc Lư VTnh Thành đều không làm gì được.
Dương Thừa Liệt một mực không tham gia đấu đá, chỉ bảo vệ địa bàn của mình, ngoài ra không tham dự vào bất cứ chuyện gì khác.
Ai có được sự ủng hộ của Dương Thừa Liệt, là có thế hoàn toàn nắm Xương Bình trong tay. Cũng vì lý do này, Vương Hạ rất khách khí với Dương Thừa Liệt. Tương tự như vậy, Lư Vĩnh
Thành cũng có phần nhún nhường đối với Dương Thừa Liệt. Không mong ông ta ủng hộ, chỉ mong ông ta không quay sang phía bên kia. Đó là lý do khiến Lư VTnh Thành tỏ ra ôn hòa với Dương Thủ Văn như vậy.
Nhưng không rõ tại sao, Dương Thủ Văn lại có cảm giác chống đối một cách tự nhiên đối với Lư Vĩnh Thành.
Có lẽ vì hắn không thích sự cứng rắn của đám quan lại địa phương, ngoài ra còn có nguyên nhân khác, so ra thì Dương Thủ Văn thích Vương Hạ hơn.
Cho nên, khi tiếp xúc với Lư Vĩnh Thành, bổng dưng khuôn mặt hắn lộ ra vẻ ngu si.
Trên thực tế, toàn bộ Xương Bình, nào có mấy người thật sự biết rõ Dương Thủ Văn?
– Vừa ròi vì sao ngươi không tố cáo với chủ bộ?
Sai dịch trong nha môn dẫn Dương Thủ Văn và Mã Thập Lục tới phòng trực, cũng là nơi thường ngày Dương Thừa Liệt làm việc và nghỉ ngơi.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, một cái bàn thấp, một chiếc giường nhỏ và mấy cái đôn nhỏ.
Dương Thủ Văn ngòi trên giường, đong đưa hai chán, hứng thú nhìn Mã Thập Lục:
– Vừa rồi nếu như ngươi tố cáo, không chừng Lư chủ bộ sẽ phân xử cho ngươi.
– Đại công tử nói đùa! Bá phụ của tiểu nhân từng dốc sức phục vụ Dương huyện úy, đương nhiên tiếu nhân cũng là người của huyện úy.
– Đại công tử đại biếu cho huyện úy, đánh cũng được, mắng cũng được, đều là chiếu cố cho tiếu nhân. Huống chi, tiểu nhân có mắt không tròng, đắc tội với đại công tử trước. Trước kia Dương huyện úy có một quy định, người một nhà khi đóng cửa lại thì tranh cãi thế nào cũng được, nhưng ra ngoài thì đều là người của huyện úy. Trước kia bá phụ của tiểu nhân thường xuyên lặp đi lặp lại những lời này. Tuy tiểu nhân bất tài, cũng không dám quên lời dạy bảo của Dương huyện úy.
Dương Thủ Văn đột nhiên cười ha hả, chỉ vào Mã Thập Lục mà nói:
– Ngươi tuy là lưu manh, nhưng cũng coi như là thông minh.
Nói xong, hắn bưng chén nước lên, hớp một ngụm.
– Nói đi, tên đó có phải là Cái Gia Vận, con thứ hai của Cái Lão Quân?
– Dạ đúng vậy.
-Tên đó thế nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!