– Nhị công tử? Ta đâu phải là thủ hạ của công tử! Ha ha ha!
Thiếu niên cười ha hả, rời ghế đứng dậy, bước về phía trước mấy bước.
Phía sau, mấy đại hán vạm vỡ cũng cùng tiến lên.
Tháng tám, tuy thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng mấy đại hán này lại mở phanh áo, đế lộ những mảng lông ngực đen thui. Bọn họ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Dương Thủ Văn cười gằn.
Dương Thủ Văn ra vẻ sợ hãi, lui về phía sau hai bước.
Nhưng hắn nhận ra, đầu ngõ đã bị mấy người dáng vẻ lưu manh chặn đường, mà người dẫn hắn đến đây đã chạy tới nhập bọn với đám người kia, đang nhìn hắn cười một cách nhạo báng và nham hiếm.
– Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
– Làm gì à?
Thiếu niên lật tay một cái, trong tay xuất hiện một đoản đao.
Đoản đao sáng loáng, sắc lạnh dưới ánh mặt trời. Gã cười gằn:
– Muốn làm gì ư? Ngươi nói bọn ta muốn làm
gì?
– Các ngươi…Ngươi không phải là Nhị công tử?
– Ha ha, đương nhiên ta không phải Dương nhị công tử! Tuy nhiên ngươi có thế coi ta là Dương nhị công tử!
– Rốt cuộc các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời, cũng dám làm loại chuyện này sao?
– Ông đây đã ở chỗ này, có gì mà gọi là dám hay không dám?
Thiếu niên kia nói xong, đột nhiên vẫy tay, hai tên lưu manh ở gần đó bước tới bên cạnh Dương Thủ Văn, túm lấy vai hắn, lạnh lùng nói:
– Khôn hồn thì móc tiền ra đây!
Đột nhiên Dương Thủ Văn đứng thẳng người lên, vẻ sợ hãi trên mặt cũng biến mất.
Hắn nhìn thoáng qua hai tên lưu manh, sau đó lại nhìn gã thiếu niên kia, mặt lộ vẻ tươi cười.
– Dương nhị lang huênh hoang khoác lác, nói cái gì mà “bạn tâm đầu ý hợp” với ngươi. Thật ra là một thằng ngu, bị ngươi lừa gạt mà không biết.
– Ngươi nói cái gì?
Dương Thủ Văn thở dài, hạ giọng nói:
– Nếu ta là ngươi, lúc này sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà, chứ không đi ra ngoài sinh sự. Trước kia ngươi lừa Nhị lang, Nhị lang không tìm tới hỏi tội ngươi, là đã nể mặt ngươi lắm rồi. Không ngờ ngươi lại không cảm kích người ta, còn dám dùng tên tuổi của Nhị lang mà lừa lọc đảo điên, làm xằng làm bậy, không sợ chuốc phải tai họa hay sao?
Thiếu niên biến sắc, nhìn Dương Thủ Văn chằm chằm.
– Ngươi là ai?
-Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi muốn đục nước béo cò, cũng không sao cả, nhưng ngươi không nên dùng tên tuổi của Nhị lang.
Nói xong, hắn tiến về phía trước.
Hai tên lưu manh không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Dương Thủ Văn muốn động, liền giơ tay ngăn hắn lại
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, đột nhiên Dương Thủ Văn vươn tay chụp lấy cổ tay hai tên lưu manh, Diêu Tử Thủ vận lực, chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, hai gã lưu manh lập tức gào lên thảm thiết, cổ tay đã bị Diêu Tử Song Bão Trảo của Dương Thủ Văn vặn gãy, quỳ trên mặt đất gào thét không ngừng.
– Cái nhị lang, muốn phát tài thì cũng được, nhưng ngươi không nên dùng thanh danh của
Dương gia làm bàn đạp!
– Ngươi…ngươi là gã Dương A Si kia? (A si: đần độn)
Trong đầu gã thiếu niên chợt hiện ra một cái tên, liền buột miệng.
Dương Thủ Văn cười nói:
– Biết ta là ai rồi sao? Muộn rồi!
Còn chưa dứt lời, hắn đã chuyến thân bước về phía thiếu niên kia.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi hoảng sợ, gã thiếu niên liền bình tĩnh lại, quát lớn:
– Ngăn hắn lại!