Nhưng nàng cũng nghe rõ, Dương Thủ Văn đã ở trong thời gian ngắn nhất, chiếm được quyền quyết định ở Dương gia.
***
- Thấy không, ta nói không sai chứ... Ha hả, lúc trước tên nhóc này chắc chắn là giả ngốc, thủ đoạn rất cao minh.
Đình viện Giáp Tam trong nhà trọ Hồng Phúc, người trung niên để cung tên xuống, rửa tay, cầm một cái khăn lau chùi.
Ở phía sau gã là Trương Tiến, người ngày hôm qua bị Dương Thủ Văn đánh bị thương cái mũi.
Nghe được lời nói của người trung niên, Trương Tiến hơi nghi hoặc:
- Tướng quân, ty chức không hiểu.
- Tống Tam Lang chẳng qua là một tiểu nhân vật, nhưng từ xưa đến nay, đại nhân vật lật thuyền trong mương chỗ nào cũng có. Nếu ta là đối thủ của Dương Thừa Liệt, tuyệt đối sẽ níu lấy chuyện này khiến cho Dương Thừa Liệt thân bại danh liệt. Phải biết rằng, đương kim thánh thượng là người như thế nào, trong ánh mắt không chứa nổi một hạt cát. Không quan tâm là thật hay giả, đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Nhớ năm đó, ngay cả Các lão cũng suýt nữa trông nhầm người đó…
Một chiêu này của tên nhóc chẳng khác gì rửa sạch hiềm nghi trên người Dương Thừa Liệt.
Sau này dù có người lấy chuyện này ra nói, Dương Thừa Liệt cũng có thể không thẹn với lương tâm, thậm chí còn sẽ được ban thưởng. Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân! Ha hả, hãy chờ xem, Tống Tam Lang bị giam nhiều nhất vài ngày sẽ được thả ra, những hàng hóa kia cũng sẽ trả lại cho gã. Còn Dương Thừa Liệt thì sao? Ông ta sẽ có danh tiếng thiết diện vô tư, sau này con đường làm quan chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
- Tên nhóc kia có tâm kế sâu như vậy sao?
- Ha hả, ngươi cũng đừng xem thường anh hùng thiên hạ.
Người trung niên nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra một chút tươi cười thản nhiên:
- Ta sẽ viết thư báo chuyện này cho Các lão biết, tin rằng Các lão cũng sẽ sinh ra hứng thú với tên Dương Đại Lang kia.
***
Dương Thủ Văn cũng không biết, khổ nhục kế ở cửa thành của hắn đã bị người ta nhìn thấu.
Đi theo xe ngựa, ở dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ thuận buồm xuôi gió, khoảng giữa trưa đã đi tới thôn trang ở dưới Hổ Cốc Sơn.
- Hủy Tử ca ca!
Dương Thủ Văn dừng ngựa, một trận gà bay chó sủa.
Bồ Đề mang theo Ngộ Không, Bát Giới, Sa hòa thượng và tiểu Bạch Long từ trong viện chạy đến, vây quanh hắn sủa một trận. Mới hai ngày không thấy, một lớn bốn nhỏ có vẻ vô cùng nhớ hắn. Mà Dương thị đi cùng với Dương Thụy và Dương Mạt Lỵ cũng tới đến ngoài cửa, chỉ có điều không chờ bọn họ tiến lên, một bóng dáng nhỏ xinh liền nhào đầu về phía trước, đâm đầu vào trong lòng ngực của Dương Thủ Văn.
- Ha hả, hai ngày này Ấu Nương có ngoan hay không?
- Ấu Nương rất ngoan, rất nhớ Hủy Tử ca ca.
Bên kia, Dương thị đến thỉnh an với Tống thị, cũng gọi phu xe dỡ hành lý.
Dương Thanh Nô nhìn Dương Thủ Văn ôm Dương Ấu Nương đi xung quanh, năm con chó Bồ Đề thì chạy vây quanh Dương Thủ Văn, trong lòng không khỏi sinh ra ghen tỵ.
Nhị ca đối xử với nàng cũng tốt lắm, nhưng…
Dương Thanh Nô hung tợn trừng mắt nhìn Dương Ấu Nương một cái, thấp giọng thầm nói:
- Thật là ả lẳng lơ.
Nhưng trong lòng, làm sao lại không mong mỏi người đang nằm trong lòng ngực Dương Thủ Văn, vui mừng cười nói là mình chứ?
- Nhị huynh, lấy giúp ta hành lý.
- Muội không biết tự lấy sao?
Dương Thanh Nô giận tím mặt, đá một cái vào đùi của Dương Thụy:
- Huynh nhìn đại huynh, nhìn lại huynh xem, huynh làm vậy xứng với nhị huynh không?
Dương Thụy ôm chân nhảy bắn lên, lại không thể làm gì với Dương Thanh Nô.
- Thanh Nô, không được vô lễ.
Tống thị đứng ở một bên nhìn, không nhịn được cười.
Nàng làm sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ của con gái mình. Lần này Dương Thừa Liệt để mẹ con nàng trước tới Hổ Cốc Sơn là muốn huynh muội ba người Dương Thủ Văn bồi dưỡng cảm tình. Chỉ là cô bé này thật mạnh mẽ, rõ ràng hâm mộ nhưng lại không chịu thừa nhận.
Nhưng điều này cũng là một chuyện tốt.
Ở trong thời gian ngắn này, tin tưởng tình cảm giữa huynh muội hắn nhất định sẽ trở nên tốt hơn nhiều.