- Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Dương Thừa Liệt không để cho Quản Hổ cự tuyệt, cười nói:
- Thật ra ta bây giờ lo lắng cho tình hình ngoài thành hơn. Mộ Dung Huyền Trắc mưu phản, Tĩnh Nan quân đóng quân ngoài Cư Dung Quan, như hổ rình mồi. Nếu chẳng may trong đám dân tị nạn kia có mật thám của phản tặc, đến lúc đó rất có thể sẽ khiến cho Xương Bình rước lấy tai họa ngập đầu. Ngươi trước tiên chú ý thế cục bên kia, đợi thế cục yên ổn rồi, lại quay về điều tra vụ án.
Lý do của Dương Thừa Liệt rất đây đủ, Quản Hổ lại không biết cự tuyệt thế nào.
Rơi vào đường cùng, y đành phải gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều Quản Hổ mơ hồ cảm thấy, mấy ngày nay Dương Thừa Liệt mặc dù đối với y vẫn thân thiết như trước, nhưng không biết vì sao, vấn luôn cảm thấy có một loại cảm giác xa cách.
- Huyện Úy, ta...
Y đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.
Dương Thừa Liệt mày nhăn lại, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một đội quân vọt vào huyện nha, nhanh chóng bao vây tả sương.
Lư Vĩnh Thành thản nhiên, đi vào mái hiên bên trái.
- Lư chủ bộ, ngươi đã về? Có chuyện gì vậy?
Dương Thừa Liệt tiến lên, lớn tiếng quát hỏi.
'Thoạt nhìn, Lư Vĩnh Thành lần này đến không có thiện ý.
Tuy rằng không rõ y rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng Dương Thừa Liệt thân là một người đứng đầu Xương Bình, nhất định phải tỏ thái độ.
- Văn Tuyên bớt giận, trước ta giới thiệu một chút. Lư Vĩnh Thành cũng không vì Dương Thừa Liệt giận dữ mắng mỏ mà lộ ra vẻ bất mãn, sau khi chắp tay chào Dương Thừa Liệt, y nghiêng người,
nhường cho người đứng sau.
- Vị này chính là Vương Trưởng sử phủ đô đốc, cũng là người Vương thị Thái Nguyên.
- Hả?
Dương Thừa Liệt nghe xong càng cảm thấy kì quái, tuy nhiên cũng không dám chậm trễ, vội chắp tay chào:
- Ti chức bái kiến Vương Trưởng sử.
Vương Trưởng sử kia không để ý Dương Thừa Liệt, thái độ có vẻ lãnh đạm.
- Đại Am, đừng trì hoãn, đưa ta vào bắt giữ gian tặc. Nói xong, y tiến lên một bước, định đẩy Dương Thừa Liệt ra.
Dương Thừa Liệt mày nhăn lại, đang định mở miệng. Đã thấy Lư Vĩnh Thành kéo ông sang một bên:
- Văn Tuyên, ta và ngươi mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là ân oán cá nhân. Ta hôm nay không có ý nhằm vào ngươi, hơn nữa chuyện này ngươi cũng không nhúng tay vào được... Mục đích Vương Trưởng sử đến không phải là ta và ngươi mà là vị Huyện Tôn lão gia của chúng ta kia.
- Đại Am, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Thừa Liệt không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn Lư Vĩnh Thành.
Mà lúc này, Vương Trưởng sử đã mang người đi vào phòng làm việc của Huyện lệnh.
- Gian tặc ở đâu?
- Ai là gian tặc?
Dương Thừa Liệt không kìm nổi hỏi. Vương Trưởng sử lạnh lùng nói:
- Tất nhiên là gian tặc sau khi giết người bịt miệng, lại mạo danh thế thân, Vương Hạ.
- Người nói Huyện Tôn là gian tặc?
Dương Thừa Liệt nghe xong, lập tức bối rối.
Lư Vĩnh Thành ở bên cạnh cười khổ nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!