Một người mặc áo ngoài cộc tay, cầm trong tay Đường đao đi ở phía trước, đi rất hùng hổ.
Ở phía sau y, hai Võ Hầu giơ cây đuốc đi chậm như rùa. Ba người vừa đi, vừa nói chuyện, càng ngày càng gần, đi tới ngõ nhỏ.
- Ngươi con mẹ nó thì biết cái gì, bây giờ ta theo Lư chủ bộ, Dương Huyện Úy sao có thể bỏ qua cho ta?
- Lư chủ bộ bây giờ không có ở Xương Bình, ta cần phải cẩn thận một chút. Nếu chẳng may có người báo cáo lên, chẳng phải vừa hay cho Huyện Úy một cái cớ sao. Ha hả, chờ thêm mấy ngày nữa, Lư chủ bộ từ huyện bên trở về, đến lúc đó cho dù là Huyện Úy cũng không làm gì được ta.
- Trần đội, Trần đội nói xem Lư chủ bộ thật sự có thể trị được Huyện Úy?
- Vô nghĩa.
Giọng nói hào sảng lại vang lên:
- Ngươi cũng không nhìn xem sau lưng Lư chủ bộ là ai.
- Lư gia Phạm Dương. Hiểu không, đó là Lư gia Phạm Dương. Ở trên cái đất U Châu này, ngoại trừ thánh nhân ra, chính là Lư gia. Lư chủ bộ nghe nói lần này là bị Lư gia gọi về. Chờ đến lúc y quay về Xương Bình, tất nhiên sẽ
có thay đổi.
- Bố mày làm đội trưởng ba năm, đáng tiếc không được Huyện Úy coi trọng.
- Bây giờ thay đổi địa vị, là cơ hội tốt nhất. Tương lai Lư chủ bộ thắng thế, bố mày làm sao có thể chỉ làm bổ đầu được.
- Trần đội nói không sai... Nói thật, Dương Huyện Úy mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng sao có thể là đối thủ của Lư chủ bộ.
- Về sau, còn cần Trần đội chiếu cố nhiều hơn.
- Nói hay, nói rất hay. Ba người cười nói, đi qua đầu ngỏ hẻm.
Dương Thủ Văn mày hơi nhăn lại, có ý ám sát, lại sợ kinh động đến người khác.
Thằng nhãi này đi ba người, quả thực có chút phiền phức. Nhưng nếu như không động thủ, chẳng phải là đi tay không mất một lần à?
Trong lòng Dương Thủ Văn, Trần Nhất đã là một người chết.
Người này phải chết, nếu không y ở trong đám dân tráng, tất nhiên sẽ tạo ra ngày càng nhiều phiền toái. Từ trong cuộc đối thoại của ba người có thể nghe ra, không ít người đã động lòng, dường như muốn ra nhập dưới trướng Lư chủ bộ. Càng như vậy, y lại càng không được sống. Nếu không sẽ càng ngày càng có nhiều dân binh ra nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành, cũng sẽ càng bất lợi hơn cho cha.
Không được, nhất định phải giết người này.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây, chân bước ra ngoài hai bước.
Đúng lúc này, Trần Nhất kia đột nhiên dừng bước, nhìn xung quanh.
- Trần đội, sao lại không đi tiếp?
- Mẹ nó, bố phải đi giải quyết một chút.
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đến cái ngõ nhỏ kia.
Nói xong, y liền quay đầu đi tới, Dương Thủ Văn lập tức lui về sau, lặng lẽ không một tiếng động lui vào sâu trong ngõ nhỏ.
Cái này chính là Diêm Vương bảo ngươi canh ba phải chết, ai dám để ngươi sống đến canh năm?
Dương Thủ Văn lúc trước còn đang đau đầu làm thể nào mới có thể xử lý Trần Nhất, không ngờ tới y lại tự mình dâng tới cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!