- Đã là ngày thứ sáu rồi, có lẽ cũng đã đến rồi.
Dương Thủ Văn nhìn ra ngoài thành, thì thấy đồn biên phòng bên ngoài, đã đầy hỗn loạn.
Đã có tráng dân quân chốt tại trước đồn biên phòng, tiến hành kiểm tra người ra vào. Nếu gặp được người đến từ hướng Tĩnh Nan Quân, kiểm tra sẽ nghiêm ngặt hơn. Thông thương, dân chạy nạn xuất hiện không chỉ mang đến áp lực từ phương diện lương thực, quan trọng hơn là, rất có thể sẽ có mật thám kẻ địch trà trộn vào trong thành. Nếu như không cẩn thận, nhất định sẽ dẫn đến tai họa.
- A, đây không phải là Cái Nhị Lang sao?
Dương Thủ Văn bắt gặp Cái Gia Vận trong nhóm tráng dân quân.
Dương Thụy hừ một tiếng:
- Đừng nói đến gã nữa, toàn thành năm trăm dân cường tráng toàn bộ tập kết, ai tưần phố đi tuần phố, ai kiểm tra đi kiểm tra... Đại huynh, có lúc ta thật hối hận, lúc trước... Ta thật sự là tự tìm phiền toái cho mình, cũng
không như huynh thanh nhàn vậy.
Dương Thủ Văn lập tức mỉm cười: - Cái này gọi là phúc là chỗ nấp của họa, họa là chỗ dựa của phúc.
Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, ca ca ta rất thông minh, lúc này đã biết hối hận rồi, lúc trước huynh đã làm cái gì? Còn làm người chăn trâu
nữa không.
Theo thời gian tiếp xúc giữa hai huynh đệ, Dương Thủ Văn đã sớm không còn so đo chuyện lúc trước nữa.
Nhưng Dương Thụy nghe xong, mặt đỏ tai hồng.
- Đại huynh đừng vội giễu cợt, đừng vội giễu cợt, xú ngạo nhân dã, xú ngạo nhân dã.
Dương Thủ Văn thấy bộ dạng lúc này của y, không kìm nổi lại là một trận cười to.
- Nhị Lang, bên đây của ta mệt mỏi như chết đây, ngươi lại ẩn nấp trong thanh nhàn nơi này.
Lúc này tại đồn biên phòng, Cái Gia Vận đã chạy đến, nhìn thấy Dương Thủ Văn, đầu tiên là cúi người thi lễ, sau đó liền oán than..
Trước mặt Cái Gia Vận, Dương Thụy tuyệt đối không thể đánh mất thể diện.
Y hừ một tiếng nói: - Ta là chấp y bên cạnh Huyện Úy, hôm nay đến đây chỉ phụng mệnh hiệp trợ, chuyên giám sát ngươi có lười nhác hay không.
- Hừi Cái Gia Vận có chút kiêu ngạo hừ một tiếng.
- Cái Nhị Lang tới thật đúng lúc, cũng đỡ cho ta phải đi thêm một chuyến.
Dương Thủ Văn ngăn lại hai người cãi vã, hạ giọng nói: - Ngươi chốc nữa giúp ta truyền một tin tức, nói Hoàng Thất ngày mai đến Kế Huyện công cán,
mong cha ngươi thay mặt chiếu cố.
- Hảẳ?
Dương Thủ Văn nói xong, không màng Cái Gia Vận vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn võ vỗ bờ vai của Dương Thụy: - Làm rất tốt... Cha hiện giờ không có người có thể tin cậy, đệ nhất định phải mau chóng gánh vác sự việc, giúp cha có thể nhẹ lòng một chút. Thôi được rồi, ta còn muốn tiếp tục đi dạo phố, đệ nơi này hãy kiểm tra cho tốt đấy.
Nói xong, Dương Thủ Văn không màng tới ngoài thành ồn ào tranh cãi mĩ, quay đầu bước đi.
Cái Gia Vận không kìm nổi giận Dương Thụy quát: - Những người công môn bên các người, thật đúng là lòng lang dạ sói.
Gã cũng không phải người ngu, cũng biết ngày hôm qua Dương Thủ Văn đã tìm Cái Lão Quân nói chuyện gì. Cho nên Dương Thủ Văn nói lời 'Chiếu cổ là có ý gì, trong lòng Cái Gia Vận biết rõ.
Dương Thụy vừa trợn trắng mắt, hạ giọng nói: - Nói như cha của ngươi rất nhân từ vậy, cha ta chỉ nói một, cha ngươi có thể báo bảy.
- Hừi - Cái Gia Vận miệng nhếch lên, quay đầu đi mất.
Dương Thụy cũng là hừ một tiếng, sau đó chậm rãi từ từ đi đến cửa thành, vác đao lên đi tuần tra.
Sau khi dạo chơi hết buổi trưa, Ấu Nương và Thanh Nô đều tỏ ra mệt mỗi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!