Hủy Tử ca ca, Khỏa Nhi là ai thế.
Muội hỏi ta, ta biết hỏi ai?
Dương Thủ Văn cảm thấy sắp bị cơn ác mộng đáng ghét này tra tấn sắp điên rồi! Từ khi từ Cô Trúc trở về, hắn không còn mơ tiếp giấc mộng này. Nhưng trong mộng, lại bị Ấu Nương mang theo kiếm, khắp nơi điên cuồng chạy, khiến hắn không hiểu được gì cả.
Giờ đây, cái tên Khỏa Nhi chết tiệt kia lại xuất hiện!
Dương Thủ Văn dùng sức quơ quơ đầu, vén chăn rời khỏi giường.
May mắn thay hắn không có thoi quen ngủ trần, cũng may thời đại này, mọi người ngủ đều mặc nội y, nếu không thì quê chết đi được. Nhận khăn ướt từ tay Ấu Nương, hắn dùng lực xoa xoa mặt, đầu óc cũng theo đó trở nên tỉnh táo rất nhiều.
- Ta cũng không biết Khỏa Nhi là ai, ta cũng không quen người này.
Dương Thủ Văn vẻ mặt buồn rầu, mang khăn ướt ném vào chậu nước, tay cầm lấy bàn chải đánh răng.
Phì phì phì, ngay cả trình tự cũng làm sai rồi đây quả thật là một sự khởi đầu đầy phiền lòng.
Dương Thủ Văn đánh răng xong, lại lau mặt, ngồi trên hiên cửa, để Ấu Nương giúp hắn chải tóc. Người Đường để tóc dài, mỗi ngày đều không thiếu bước dày vò này. Tuy nhiên, Ấu Nương dường như rất thích cảm giác chải tóc cho Dương Thủ Văn, vẻ mặt tươi cười, một bên chải chuốt, một bên
huyên thuyên, nói về những thứ cô cho rằng rất thú vị.
- Hủy Tử ca ca, từ nay về sau tóc của huynh nhất định phải để Ấu Nương giúp huynh chải.
- Được thôi!
Dương Thủ Văn có chút lơ là, nhìn theo năm chú chó Bồ Đề chạy tán loạn trong đình viện, trong đầu lại trở nên hỗn độn lên.
Ấu Nương giúp Dương Thủ Văn biện đầu xong, sau đó ngồi bên cạnh hăn, có chút không vui.
- Ấu Nương, ai lại ức hiếp người rồi?
- Hủy Tử ca ca, ngày hôm qua là Trung thu, nhưng lại không có Hủy Tử ca ca cùng nhau trải qua.
- Ah... Không sao, Ấu Nương chẳng lẽ không biết, trăng ngày mười lăm, mười sáu tròn... Đúng rồi, chúng ta còn chưa ăn bánh Trung thu nữa, chút nữa chúng ta cùng nhau ra phố đi dạo. Lúc này, nhất định sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon gì đó.
- Thật sao?
Ấu Nương lập tức vui trở lại, gật gật đầu như gà con mổ thóc.
Có điều, khi Dương Thủ Văn thay xong quần áo, chuẩn bị ra cửa, thì phát hiện mọc thêm nhiều hơn một cái đuôi phía sau.
Ấu Nương nói cho Thanh Nô biết, vì thế Thanh Nô cũng muốn đi.
Sau đó hai người đi tìm Tống Thị, lại không ngờ Dương Mạt Ly đi ngang qua, nghe nói có đồ ăn ngon đấy, cũng hô phải đi theo.
Kết quả Dương Thủ Văn dẫn theo Ấu Nương khi ra cửa, phía sau ngoại trừ Dương Mạt Ly và Thanh Nô ra, còn năm con chó đi theo. Dương Thủ Văn thấy tình cảnh này, cũng là bất đắc dĩ không muốn dẫn theo, nhưng lại tìm không ra lý do nào cự tuyệt họ và chúng nó.
Cứ như vậy, đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Dương phủ.
Khởi nguồn của bánh trung thu, về sau có rất nhiều ý kiến.
Độ nương từng nói, từ bánh Trung thu xuất hiện sớm nhất trong sách "Mộng Lương Lục" thời Nam Tống. Nhưng Độ nương còn nói: "Trong sách Lạc Trung Kiến Văn từng ghi lại, trong buổi yến tiệc Khúc Giang Trung thu tân khoa tiến sĩ, Đường Hi Tông từng tặng bánh Trung thu cho mọi người
cùng ăn."
Dù sao với tính cách không đáng tin cậy của Độ nương kia, cơ bản không rõ là tình trạng thế nào.
Tuy nhiên Dương Thủ Văn đã tận mắt thấy, thời gian trên Thánh Lịch nguyên niên, trên phố đã có người buôn bán bánh Trung thu.
Bánh trung thu trong thời kỳ này rất đơn điệu, không giống đời sau đa dạng, phong phú.
Người Đường thích đồ ngọt, nhưng Dương Thủ Văn thích ăn cái loại bánh trứng muối mặn, thế là đối nghịch với mặn, không hứng thú với bánh trung thu ngọt. Tuy nhiên, hắn vẫn mua rất nhiều bánh tạo hình khác nhau. Có bánh trung thu hình thoi, có bánh hình cây hoa cúc, cũng có bánh Trung thu hình hoa mai. Hai tiểu nha đầu mỗi người chỉ ăn nửa bánh là không muốn ăn nữa rồi, bánh Trung thu còn dư lại, cơ bản điều giao cho Dương Mạt Ly. Đương nhiên, còn có năm chú chó của Bồ Đề cũng được hưởng lộc.
Xương Bình của ngày hôm nay có vẻ vắng lặng hơn.
Võ Hầu tuần phố trên đường, cũng nhiều hơn hôm qua..
Dương Thủ Văn dẫn theo mọi người di chuyển trên phố trong chốc lát, liền dừng chân tại một lầu tửu quán gần cửa thành.
- Đại huynh, đấy có phải là Nhị huynh không.
Thanh Nô đột nhiên kéo cánh tay của Dương Thủ Văn, chỉ vào một người gần cửa thành hỏi.
Nhìn theo tay nàng chỉ, Dương Thủ Văn liền thấy Dương Thụy đang thân mang công phục, dẫn theo vài người nghỉ tạm tại cổng thành.
- Mọi ngươi ngồi đấy, ta qua đó xem.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!