.~.
Đúng thế, Xương Bình huyện gần đây quả thật có nhiều chuyện rối ren.
Dương Thủ Văn cũng cảm thấy gì đó không bình thường, chỉ có điều không nghĩ ra được một manh mối gì.
Xương Bình, ở hậu thế cũng có lẽ là một phần của Đế Đô. Nhưng trong thời đại này, nơi đây cũng chỉ là một huyện thành hoang vắng ngoại thành
mà thôi.
Nhưng cũng chính một huyện thành nhỏ này lại liên tục phát sinh biến cố.
Giờ đây, cả Xương Bình có thể nói là chìm trong màn sương mù trùng trùng.
Thế lực nhiều nơi phân tranh tại đây, nhưng giữa ai và ai đến nay cũng không phân biệt rõ ràng được.
Toàn bộ Xương Bình huyện, dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ngay cả người đứng đầu Xương Bình huyện Vương Hạ cũng dần trở nên kỳ lạ. Điều này khiến cho phụ tử Dương Thừa Liệt cảm nhận được một áp
lực vô hình, thậm chí mang một cảm giác sợ hãi nhẹ.
- Đúng rồi, cha còn nhớ rõ, những chữ số trên họa đồ của Mạc Ly không?
- Như thế nào? - Con nhớ được con số thứ nhất, là 810, cha có gợi nhớ được gì không?
Dương Thừa Liệt duõi lưng một cái, nhắm mắt trầm tư một hồi, đột nhiên mở to mắt, lộ ra một sắc mặt kỳ lạ.
- Mặc Xuyết, ngày 10 tháng 8 khởi binh.
Dương Thủ Văn gật gật đầu, hạ giọng nói: - Nếu con không đoán sai, những con số trên đó toàn bộ đều là ngày tháng.
Dương Thừa Liệt nghe thế, lập tức hít sâu một hơi.
Ông hít hơi bật dậy, bồi hồi qua lại một hồi, nói với Dương Thủ Văn: - Vậy. con còn nhớ rõ những con số khác không?
- Dòng hai thì vẫn còn nhớ rõ hai cụm, một là 826, một cái là 828.
Nhưng cụ thể hai cụm số đánh dấu nơi nào thì lại không nhớ rõ. Cha, không lẽ cha không cảm thấy kỳ lạ sao?
- Vô nghĩa, đương nhiên là kỳ lạ. Ai lại hành quân đánh trận, lại đi đánh dấu thời gian?
Đây cũng không phải là chiến tranh của hậu thế, yêu cầu phải có chính xác thời gian.
Trong năm tháng này, chỉ có thể là một con số thời gian đại khái, nhưng nếu nói cần chuẩn xác đến một ngày nào đó, thì khó để hình dung được.
Trừ khi Dương Thừa Liệt giật nảy mình sởn lạnh, đứng dậy đi ra.
- Cha, cha đi đâu thế?
- Ta đây phải đi tìm huyện tôn lấy mảnh bản đồ.
- Khuya thế này, chỉ sợ huyện tôn đã nghĩ ngơi rồi Không thì ngày mai hãy đến tìm ông ta lấy bản đồ, tránh để làm phiền giấc mộng người khác.
Hãy nhìn thời gian xem, giờ đã quá giờ tý.
Dương Thừa Liệt cũng biết quá muộn, vì thế gật gật đầu, không kiên trì đi nữa.
- Hủy Tử, đã không còn sớm nữa, hãy sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai nhớ đưa tin cho Lão Quân, đừng quên việc của Hoàng Thất.
- Con nhớ rồi, cha yên tâm.
Dương Thừa Liệt đứng dậy ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Thủ Văn.
Cơ thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có vẻ rất phấn khởi. Dập tắt đèn, hắn nằm ở trên giường, lăn qua trở lại ngủ không được.
Từ khi tỉnh táo đến nay, những sự việc phát sinh, từng chuyện từng chuyện một, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hơn nữa hỗn độn vô cùng. Hắn nhằm theo những mảnh thông tin mà hắn biết được lần ra manh mối, nhưng cuối cùng lại không có bất kỳ hiệu quả nào.
Xoay người ngồi dậy, lấy từ trong tay nải ra gói giấy dầu.
Sau đó nằm lại trên giường, lật qua lật lại trong tay. Nếu không phải trong đầu có một âm thanh luôn nhắc nhở hắn, đừng mở gói giấy dầu này ra, có lẽ Dương Thủ Văn đã thật sự không kìm nén nổi mà mở ra xem rồi.
Vô thức, Dương Thủ Văn đã ngủ thiếp đi
- Phò mã, vì sao không đến cứu ta?
Một âm thanh ai oán vọng lại bên tai Dương Thủ Văn, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy một tòa cung điện xa hoa.
Cung điện chìm trong biển lửa, thi thể la liệt khắp nơi.
Một cô gái, toàn thân nhuốm đầy máu hướng về hắn vươn ra bàn tay. - Phò mã, cứu taI
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!