- Y sẽ trở thành tai mắt của chúng ta, cũng bảng lòng giải quyết một số phiền phức chúng ta không tiện ra mặt.
- Vậy chính là quan phủ hợp tác với thổ phỉ sao? Dương Thừa Liệt uống một hớp, bĩu môi một cái nói: - Như vậy xem ra Cái Lão Quân y được quá nhiều lợi ích rồi.
- Cha, cha đừng có đùa vậy. Lúc này đây còn quan tâm được ai chiếm lợi ích của ai nữa?
Dương Thừa Liệt lập tức mỉm cười!
- Bảo với Lão Quân, ta không hài lòng với Hoàng Thất, bộ đầu của bộ tạo
lệ.
- Sao vậy, đã điều tra được nội gián trong trạm ban rồi sao?
Dương Thừa Liệt gật đầu, hạ giọng nói:
- Cũng là ta sơ sót, không nghĩ tới chuyện Hoàng Thất bị Lư Vĩnh Thành mua chuộc... Ta hiện tại đang nghi ngờ đám người tập kích huyện nha chính là do Lư Vĩnh Thành sai khiến, nếu không không thể nắm rõ tình hình như vậy. Hơn nữa, Hoàng Thất ngày nào cũng ra vào nha phủ, rất dễ tìm cớ thoái thác. Y tưởng quy thuận Lư Vĩnh Thành rồi thì ta không làm gì được chắc? Bảo với Lão Quân, ngày kia Hoàng Thất sẽ đưa vài món đồ qua đó.
- Con biết rồi.
Dương Thủ Văn gật đầu, đột nhiên nói:
- Vậy nếu không còn Hoàng Thất nữa thì cha định để ai gánh vác nhiệm vụ này?
Dương Thừa Liệt gãi đầu rất mạnh, Dương Thủ Văn thấy rõ những mảnh da chết rào rào rụng xuống...
- Cha, đã bao lâu rồi cha không gội đầu vậy?
Hắn giận tím mặt, xông đi kéo Dương Thừa Liệt đang ngồi trên giường xuống, vừa chán ghét vừa phủi sạch tấm nệm.
Dương Thừa Liệt rất xấu hổ, trừng mắt hắn gầm nhẹ nói:
- Ta là cha con.
- Con biết! - Dương Thủ Văn không thèm quay đầu lại, thấp giọng đáp:
- Nếu cha không phải là cha con thì con đã đánh cha rồi đấy.
- Đồ con bất hiếu!
Dương Thừa Liệt thở phì phì ngồi trên ghế mềm, nhíu mi nói:
- Hiện giờ trong số tạo lệ, cha quả thật không tìm được ai đáng tin cả. Ngay cả Quản Hổ cũng... Con nói thử xem, ngoài hai huynh đệ con ra, cha có thể tin tưởng được ai?
Dương Thủ Văn nghe vậy, quay đầu lại.
- Chu Thành có được không cha?
- Chu Thành? - Dương Thừa Liệt sửng sốt:
- Đó là ai?
- Một đội trưởng dân tráng, có lòng muốn theo cha.
Lúc trước chuyện của Tống Tam Lang chính là y xử lý, làm khá gọn gàng, con cảm thấy y là người có thể dùng được.
- Dân tráng sao? Dương Thừa Liệt mày nhăn lại, nhẹ nhàng gật đầu.
- Vậy trước tiên để y làm ban trị thủ... Trước tiên để y làm đội trưởng, rồi làm bổ đầu chắc không vấn đề gì. Sau khi giải quyết xong Hoàng Thất, ta sẽ tiếp tục đề bạt y, xem Lư Vĩnh Thành còn chiêu gì chưa xuất không?
- Vậy theo ý chal
Dương Thủ Văn dọn sạch giường, liền ngồi khoanh chân xuống. - Vậy chuyện của Quản thúc phụ...
Dương Thừa Liệt do dự một chút, hạ giọng nói:
- Phía Quản Hổ không hề lộ ra sơ hở, nếu không phải là con nhắc ta, ta âm thầm điều tra mới phát hiện y đã sớm qua lại với Bá Ngọc. Chỉ có điều hiện tại, chúng ta đều không rõ ràng kẻ đứng sau Bá Ngọc và Quản Hổ là ai, cho nên... Hơn nữa Quản Hổ tuy cấu kết với Bá Ngọc nhưng vẫn nghe lời ta, điểm này ta có thể thấy được. Với tình hình hiện nay của Xương Bình, một mình Hoàng Thất chết là đủ rồi, không nên để thêm một bộ đầu nữa chết. Chưa nói đến thủ hạ của Cái Lão Quân có xử lý được Quản Hổ không, giết y sẽ khiến Xương Bình rung chuyển. Buổi tối sau khi về ta đã nghĩ chuyện này, quyết định tạm thời không động đến y.
Địch bất động, ta bất động; nếu địch động thủ, ta có động thủ trước không?
Dương Thừa Liệt nghe vậy không kìm nổi cười ra tiếng.
Nói rất hay, chính là ý này.
Nói phức tạp như vậy, không phải tình hình thực tế ảnh hưởng đến quyết định của con người sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!