- Được lắm! Được lắm! Được lắm!
Dương Thủ Văn kéo tay Dương Thụy nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, theo huynh luyện công, đến lúc đó quang minh chính đại đánh bại y chẳng phải tốt sao?
- Ấy, đệ không muốn luyện Kim Thiền dẫn đạo thuật đâu.
Dương Thụy không giãy nữa, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Dương Mạt Ly mỗi ngày đều quỳ rạp xuống đất luyện công, trông giống hệt một con cóc. Y không khỏi khế rùng mình, y lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm:
- Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc sẽ bị trêu chọc chết mất thôi.
Dương Thủ Văn đối với tiểu đệ này cũng đành bó tay.
Kể ra thì Dương Thụy cũng rất thông minh.
Nhưng tiểu tử này lại không chịu khổ luyện, cũng không có tính kiên nhẫn.
Hắn chào hỏi hai võ hầu trước cửa phường rồi dẫn Dương Thụy rời khỏi phường Mãng Sơn, đi về nhà.
- Đại huynh, rốt cuộc là ai vậy? -Ừ?
- Người mà vừa rồi huynh và Cái Lão Quân nói ấy, ai là gian tế bên cạnh cha vậy?
Dương Thủ Văn mỉm cười: - Muốn biết sao? - Vâng.
- Bắt đầu từ ngày mai theo ta luyện công. Nếu có thể mỗi ngày đạt được yêu cầu của ta, và kiên trì trong một tháng, ta sẽ nói cho đệ biết.
- Đệ... Dương Thụy nghe vậy rất bất mãn. Y do dự một chút nói:
- Một tháng thì một tháng, đến lúc đó đại huynh nhất định phải nói cho. đệ là ai đấy.
- Được! Dương Thủ Văn gật gật đầu, dọc theo đường cái, đến Phiên Nhân Lý.
Sở dĩ hôm nay nhắc nhở Dương Thừa Liệt, là bởi vì hắn phát hiện, lúc Quản Hổ và Trần Tử Ngang gặp lại, ánh mắt hai người có giao tiếp rất nhanh. Bọn họ có thể đã biết nhưng ai cũng giả vờ như không biết gì. Hơn nữa, Trần Tử Ngang có vẻ hiểu rõ tiểu Di Lặc tự, thậm chí y nói chuyện một lúc đã để lộ ra, y đã biết Dương Thừa Liệt không tìm ra được chứng cớ gì. Mà chuyện này có rất ít người biết, trừ cha con hắn chỉ có Quản Hổ.
Trần Tử Ngang còn úp mở nhắc nhở, phụ tử Dương gia không nên nhúng tay vào chuyện này.
Việc y xuất hiện tại tiểu Di Lặc tự, nhiều khả năng là muốn tìm kiếm manh mối chứ không phải thử lòng cha con Dương Thừa Liệt.
Trần Tử Ngang, đến từ thần đô Lạc Dương. Quản Hổ...
Dương Thủ Văn càng nghĩ càng thấy bên trong chuyện này nhất định có điểm nghỉ vấn, mọi chuyện dường như trở nên càng ngày càng phức tạp.
Một huyện thành lớn như Xương Bình, trong lúc đó giống như rất xa lạ.
Cha ở đây đã mười ba năm, nhưng căn cơ không hề vững chắc như hắn vẫn nghĩ.
HôiI
Dương Thủ Văn không kìm nổi thở dài một hơi, bắt đầu cảm giác, sự tình dường như không dễ dàng chút nào.
T†++++T++T++++++++++++++t+t+†+t++t+t+t+t+tt+t++ttt+er
Về đến nhà, đã sắp đến giờ tý.
Từ lúc qua giờ hợi, số võ hầu trong huyện thành Xương Bình đã tăng lên rất nhiều. Từ phường Mãng Sơn đến Phiên Nhân Lý, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng hai huynh đệ Dương Thủ Văn gặp đến ba đội võ hầu đang đi tuần, hơn nữa không ngoại lệ, vẫn bị cản lại để kiểm tra thẻ bài.
Hai huynh đệ Dương Thủ Văn gõ cửa, về đến nhà.
Dương Thủ Văn không ngờ Dương Thừa Liệt đã về nhà, hơn nữa đã ngủ Say.
Dương Thụy đã sớm cảm thấy buồn ngủ, vừa về đến nhà đã vào phòng nghỉ ngơi. Dương Thủ Văn cũng về phòng của mình.
Hắn cở áo khoác, vừa chuẩn bị lên giường, chợt nghe thấy cộc cộc cộc, có người gõ cửa.
Ai muộn như vậy còn chưa ngủ?
Dương Thủ Văn hôm nay bôn ba cả ngày, đã sớm mệt mỏi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhíu mi đi tới mở cửa ra.
- Cha? Ở cửa chính là Dương Thừa Liệt mà vừa rồi nghe báo là đã ngủ say.
Chỉ thấy Dương Thừa Liệt mặc một tấm áo ngủ rộng thùng thình, thấy Dương Thủ Văn mở cửa liền nghiêng mình lách vào phòng.
- Cha đã ngủ say rồi mà? - Cha vừa tỉnh dậy.
Dương Thừa Liệt rất tự nhiên đi đến bên cửa sổ, ngồi khoanh chân trên giường:
- Thế nào, con tìm hiểu được những gì rồi, có gì đáng chú ý không? Dương Thủ Văn đóng cửa lại, ngồi lên ghế mềm bên cạnh. - Cha à, cha biết thừa con đi tìm hiểu tin tức, vậy mà vẫn ngủ?
- Chẳng phải là cha tin tưởng con sao... Hủy Tử xuất mã, ắt mã đáo thành công.
Nói xong, ông cười ha hả.
Rất rõ ràng, bản tính thích trêu đùa của Dương Thừa Liệt lại bộc phát!
Dương Thủ Văn cũng lười chẳng bưồn so đo, rót hai chén nước, đưa cho. Dương Thừa Liệt một chén, một chén cho mình uống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!