Cái Lão Quân mỉm cười bước lên, chắp tay nói:
- Khiến hai vị lang quân chờ lâu rồi!
Gia môn bất hạnh, xuất hiện mấy con bọ chó, nhưng cũng chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, cần loại trừ đi, thành ra trì hoãn thời gian của hai vị lang quân, xin các vị thông cảm cho.
Dương Thủ Văn khom người nói:
- Lão Quân khách khí rồi.
Ha hả, vừa rồi hai huynh đệ ta lúc vào đây cũng gặp phải một con bọ chó như vậy, nhưng ta đã xử lý rồi, kính xin Lão Quân chớ trách.
Cái Lão Quân sửng sốt, chợt khoát tay, Hồ Cơ lặng lẽ rời khỏi. Vậy vị này chính là Đại lang quân rồi?
Đại Lang quân thì không dám nhận, nếu Cái Lão Quân không chê có thể gọi ta là Hủy Tử.
Cái Lão Quân cười ha ha, Đại Lang quân nói đùa, Lão Quân ta chẳng qua là kẻ kiếm ăn trong giang hồ, là thứ người hạ đẳng thôi, sao dám trèo cao mạo phạm đại lang quân?
- Lão Quân như vậy có phải là coi thường ta không?
Dương Thủ Văn sắc mặt lạnh lùng, tỏ ra không hài lòng.
Cái Lão Quân thì ngẩn ra, chợt cười to nói:
- Xem ra Đại Lang quân nói rất đúng, Cái Lão Quân ta đâu dám khinh thường đại lang quân... Nếu đại lang quân đã có lời thì ta cũng xin cả gan gọi đại lang quân một tiếng Hủy Tử, kính xin Đại lang quân chớ quở trách.
Nói xong, Cái Lão Quân khoát tay, nghiêm mặt nói:
- Hủy Tử, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
- Làm phiền Lão Quân rồi.
Dương Thủ Văn cùng Dương Thụy đi theo Cái Lão Quân vào gian phòng ở chính giữa.
Cái Lão Quân ngồi ở ghế chủ trì, đưa tay mời huynh đệ Dương Thủ Văn ngồi xuống, có hai nam nhân dâng nước mật ong lên.
Có thể Cái Lão Quân là một người rất am hiểu thuật dưỡng sinh.
Hiện giờ đã là Trung thu, cơ thể dễ mất nước, uống chút nước mật ong giúp bồi bổ cơ thể rất tốt.
Cái Lão Quân nhấp một ngụm nước mật ong, trâm giọng nói:
- Được rồi, Hủy Tử. Chúng ta người ngay không nói vòng. Trước đây Nhị Lang đắc tội Nhị Lang quân là y đã sai, lệnh tôn bắt hai cha con ta lại, ta cũng không có ý kiến, trừng phạt như vậy là đúng tội.
Tuy nhiên, chuyện này đã qua, thứ cho ta không hiểu, hai vị lang quân thân thể ngàn vàng, sao lại đến nơi ô uế này tìm ta?
Dương Thủ Văn nói:
- Ta đến, là muốn mời Lão Quân giúp đỡ.
- Giúp đỡ?
Cái Lão Quân cười ha ha:
- Hủy Tử, ngươi là quan, ta là kẻ cướp, từ xưa chúng ta đều là đối đầu không thôi... Lão Quân ta thật hồ đồ mất rồi, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, có gì có thể giúp đỡ ngươi. Nếu Hủy Tử đến đây chơi, hoặc muốn làm bạn với Lão Quân ta, Lão Quân sẽ giơ cả hai tay hoan nghênh, nhưng nói đến hai chữ giúp đỡ thì thứ cho ta không đảm đương nổi.