Dương Thụy hô hai tiếng, mới khiến cho Dương Thủ Văn phục hồi lại tỉnh thần.
Chỉ là, trong mắt của hắn lộ ra một tia hiểu ra, trầm giọng hỏi: - Nhị Lang, đệ còn nhớ tấm bản đồ kia không?
- Bản đồ gì?
- Chính là bản đồ Phi Hồ đó.
Dương Thụy suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đại huynh nói là tấm bản đồ tìm thấy trong chùy giặt quần áo của Mạt Lyà?
- Đúng vậy!
- Đương nhiên nhớ rõ.
- Vậy đệ còn nhớ rõ các con số ở trên bản đồ không?
Dương Thụy gãi đầu, lộ ra vẻ buồn rầu.
Y ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Thật ra nhớ rõ vài số...810/826/828... Trên đó có rất nhiều số, ta thật sự không nhớ rõ tất cả, chỉ nhớ rõ vài con số này. Đại huynh, huynh có phát hiện gì sao? Sao không nói nghe một chút?
Dương Thủ Văn lắc đầu, trầm giọng nói:
- Bây giờ ta còn chưa xác định, sau khi trở về phải thảo luận với cha.
- Ta có thể tham gia không?
Trong mắt của Dương Thụy toát ra một tia kỳ vọng.
Dương Thủ Văn cười, nhẹ nhàng vuốt đầu của y:
- Nói nhảm, đệ đương nhiên phải tham gia, đệ chính là nhân vật quan trọng đấy.
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Trên thực tế, từ sau khi xảy ra chuyện của Cái Gia Vận, trạng thái của Dương Thụy vẫn không tốt. Dương Thủ Văn có thể cảm giác được, khi y gặp được chuyện liền sẽ không có niềm tin, thậm chí muốn lùi bước.
Cũng khó trách Dương Thụy, dù sao cũng chỉ mới mười ba tuổi.
Gặp được loại chuyện này, dù cho y thông minh thì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Dương Thủ Văn biết, dưới tình huống như vậy, nhất định phải nghĩ cách để Dương Thụy tăng thêm niềm tin, khiến y chậm rãi khôi phục sự tự tin.
Thấy tỉnh thần của Dương Thụy chuyển biến tốt hơn, Dương Thủ Văn cũng rất vui mừng.
Bất kể thế nào thì hiện giờ hắn và Dương Thụy là huynh đệ. Ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ. Tương lai nếu muốn đứng vững ở thời đại này thì dựa vào một mình hắn tuyệt đối không thể thành công, bên người nhất định phải có một người có thể tin cậy được.
Mà Dương Thụy, không thể nghỉ ngờ là một lựa chọn vô cùng tốt.
xk&
Phường Mãng Sơn ở phía đông bắc của huyện Xương Bình, diện tích rất lớn.
Nơi này cũng là khu dân nghèo của Xương Bình, trị an vô cùng hỗn loạn. Phần lớn côn đồ của Xương Bình đều xuất thân từ phường Mãng Sơn. Mà vài tên thủ lĩnh có lực uy hiếp nhất ở Xương Bình, cũng đều ở tại Phường
Mãng Sơn, nghe theo sự sai khiến của Cái Lão Quân.
Tường của phường Mãng Sơn rất thấp, xây bằng đất, thậm chí cao không bằng thân người.
Trên tường còn có cỏ dại và nhánh cây ngổn ngang, ở trong bóng đêm càng lộ ra hơi thở xấu xa.
Dương Thủ Văn đập cửa phường, lấy ra thẻ bài thông hành, giao cho Võ Hầu đang thủ kia. Võ Hầu cũng không kiểm tra nghiêm túc, chỉ nhìn thoáng
qua rồi cho Dương Thủ Văn và Dương Thụy đi vào
- Đại Lang, Nhị Lang nếu như không có chuyện gì, vẫn là nhanh chóng rời khỏi.
- Hả?
Võ Hầu hạ giọng nói:
- Gần đây bên này có chút loạn, vài tên đầu lĩnh dường như muốn gây sự với Lão Quân, thường xuyên xảy ra ẩu đả. Nếu không có việc gì vẫn là đừng nên tới nơi này. Nếu muốn tìm việc vui, thời gian này cũng đừng tới.
Võ Hầu nói rất rõ ràng, Dương Thủ Văn gật đầu nói tạ ơn.
Trước khi đi, hắn thuận tay đút một chuỗi Khai Nguyên thông bảo vào trong tay Võ Hầu, khiến cho hai Võ Hầu kia mừng đến mặt mày hớn hở.
Nơi này là phường Mãng Sơn, vô cùng rối loạn, cũng vô cùng nghèo nàn.
Võ Hầu không dám trêu chọc người có tiền, người không có tiên, Võ Hầu cũng không ép ra được thứ gì.
'Thoáng cái được một chuỗi Khai Nguyên thông bảo, nếu chia thành hai thì mỗi người cũng có thể có bốn mươi năm mươi văn tiền, không phải là một con số nhỏ.
- Đại Lang, các vị không mang theo binh khí phòng thân à?
- A... lúc ra khỏi cửa lo lắng bị dân tráng đi tuần hỏi nên không mang theo.
Võ Hầu kia nhìn thoáng qua, một người trong đó xoay người vào Võ Hầu Phô, qua một lát lại đi ra, trong tay cầm hai thanh Đường đao.
- Đi lại ở chỗ này, nếu không có vũ khí phòng thân thì không biết có chuyện gì xảy ra.