Dương Thủ Văn im lặng.
Hắn không biết nên đánh giá chuyện này thế nào, đã có sự chuẩn bị cho kết quả này cho nên hắn cũng không cảm thấy khiếp sợ.
Lư Vĩnh Thành làm chủ bộ ở Xương Bình đã 20 năm rồi.
Trong 20 năm, triều đình xảy ra bao nhiêu biến đối lớn, bao nhiêu người phải vứt bỏ tính mạng? Tuy Xương Bình là biên hoang, nhưng nội bộ đấu tranh lại vô cùng gay gắt. Không giống với những biến đối lớn trên triều đình, cuộc đấu tranh của triều đình cũng rất thảm thiết, nhưng do trở ngại và thân phận, hoặc nhiều hoặc ít đều có người được giữ lại, ít nhất ngoài mặt của họ cũng tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng là địa phương, đặc biệt lại là một địa phương cấp huyện, quyền lực đấu tranh vốn là đao quang kiếm ảnh, mọi người càng dễ ra tay tranh đấu với nhau. Thủ đoạn đấu tranh không đa dạng như trong triều đình, nhưng thẳng tay và hung ác hơn.
Năm 28 tuổi Lư Vĩnh Thành đã đến Xương Bình làm chủ bộ, thời gian 20 năm, huyện lệnh Xương Bình đã thay đối mười mấy người, huyện thành cũng thay đổi bảy, tám người. Nhưng chỉ có Lư Vĩnh Thành vẫn ngồi vững trên ghế chủ bộ
không ai có thế làm dao động.
Dương Thừa Liệt cũng đã tốn mấy mấy chục năm mới củng cố được quyền lực của Huyện úy.
Ngoài mặt ông và Lư Vĩnh Thành một văn, một võ, không can thiệp vào còng việc của nhau. Nhưng trên thực tế, hai người đấu tranh nhau cũng không ít.
Một người giỏi về đấu tranh như vậy, tinh thông đấu đá như vậy tuyệt đối đừng cho rằng y chỉ là một con dê không ăn thịt người. Kẻ như vậy thực sự rất đáng sợ. Cho nên khi Dương Thủ Văn nghe thấy tin Khấu Tân và Lư Thanh chết thì lại càng không thấy có gì là khác lạ, thậm chí hắn còn cảm thấy xảy ra chuyện này là một kết quả nên có.
Nhẹ nhàng phả ra một ngụm khí, Dương Thủ Văn mỉm cười.
– Cha, kết quả này không phải rất bình thường sao? Hôm đó Cái Gia Vận khai ra hai cái tên này, là con đã biết rồi…
– Mẹ cái thằng lão tặc.
Đột nhiên Dương Thừa Liệt mắng:
– Hủy Tử, vì sao con không thể để cho lòng ta thỏa mãn chứ?
Ngụ ý là nói: Vì sao con lại như vậy? Vì sao lại tỏ ra không hề khiếp sợ, đế cho ta thỏa mãn hư
vinh một chút?
Dương Thủ Văn nghe thấy vậy lập tức há mồm, trọn mắt tỏ ra khiếp sợ.
– Khấu Tân và Lư Thanh chết rồi?
-Cút đi!
Dương Thừa Liệt cười mắng một câu, rồi cầm bát rượu lên uống một hơi lớn.
Dương Thụy ở bên cũng không nhịn được cười thành tiếng, hạ giọng nói:
– Trên đường đệ và cha còn đánh cược nói chắc chắn đại huynh sẽ giật mình. Cha nói, chắc chắn huynh sẽ không giật mình… Kết quả xem ra vẫn là cha hiếu đại huynh.
Hôm nay, nhìn cảm xúc của Dương Thụy có vẻ không bình thường.
Câu này vừa nói ra khỏi miệng đã khiến Dương Thủ Văn có một cảm giác mất mát.
Dương Thừa Liệt liếc nhìn Dương Thụy một cái ra hiệu.
Ông ta lại rót đầy một chén rồi hạ giọng nói:
– Làm Huyện úy thái bình 10 năm, vốn tưởng sóng gió đã qua đi, không ngờ… Thế cục năm nay, so với hai năm trước còn hiểm ác hơn lúc Lý Tận Trung tiến binh đánh u Châu, càng khiến ta đoán không ra. Đặc biệt là mấy vụ án mạng này, càng
ngày càng quái dị, cảm giác trong lòng ta thấy không yên bình.
– Huyện tôn nói thế nào?
Dương Thủ Văn nghe ra sợ lo âu trong lời nói của Dương Thừa Liệt.
Ồng ta nói:
– Ý của Huyện tôn là như vậy thì thôi… Khấu Tân và Lư Thanh rõ ràng là một vụ xảy ra ngoài ý muốn.
– Sao lại ngoài ý muốn?
Rốt cuộc Dương Thụy cũng không kìm nối, kích động nói:
– Rõ ràng Khấu Tân là bị người ta mưu sát… Nói chết đuối vì say rượu thì sao có thể? Con đã thăm dò, thân thủ của Lư Thanh không tồi, hơn nữa tửu lượng của khá cao, sao có thể chết đuối được?
– Không phải là chết đuổi thì thủ phạm là ai?
– Rõ ràng chính là Lư Vĩnh Thành…
– Chứng cớ!
Dương Thừa Liệt vỗ tay lên mặt bàn, trầm giọng nói:
– Theo Tái Sơ Luật, con chính là đang phỉ báng quan trên, theo luật phải sung quân.
-Con…
Dương Thủ Văn ấn Dương Thụy xuống, vỗ nhẹ vào vai y, ra hiệu hãy bình tĩnh.
Tái Sơ Luật này cũng chính là dựa theo “Trinh Quán luật” thi hành trong 10 năm mà được sửa đổi, bố sung, ở hậu thế, Tái Sơ Luật này là “Đường luật sơ nghị” do Trưởng Tôn Vô Kỵ biên soạn, sau Trinh Quán được sửa đối, bổ sung 3 lượt, cũng chính là Tái Sơ Luật hiện tại.
Dường như Dương Thừa Liệt cũng không quá tức giận, ông trừng mắt nhìn Dương Thụy: