Đổng Tinh quả thực không giỏi ăn nói, chỉ những lời vừa rồi thôi mà không biết anh ta đã ấp ủ bao lâu.
Nhưng anh ta đã thành công fôi, thành công đưa tôi trở lại thời sinh viên, khi đó tồi và Ngô Phàm rất thân thiết, chơi chọi gà chẳng là gì, hai chúng tôi còn đã từng ngủ chung chăn. Có một lần tôi còn bị Ngô Phàm đá văng khỏi giường nửa đêm…
Quan hệ giữa hai chúng tôi rất tốt, thậm chí có người còn cho rằng chúng tồi đang chơi gay, cho nên trước đó tôi phải đi cứu A Phát, nói cần tìm người giúp đỡ, Khương Nghiên lập tức đoán ra là Ngồ Phàm, lần đó, thiếu chút nữa bị Hồng Vệ Quân chặt tay anh ta, Tăng Đồng Đồng mỉa mai hỏi chúng tôi khồng phải anh em tốt sao, tại sao họa lớn ập tới thì từng người chạy hết rồi?
Mối quan hệ của hai chúng tôi tốt như vậy, anh ta muốn châm chọc tồi thì cứ đế anh ta châm chọc vài câu đi, tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào!
Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ta, nếu anh ta còn không chịu làm hoà thì tôi sẽ rót ba ly bia lớn, chặn không cho cái mồm kia nói những lời không nên nói.
Tôi và Đổng Tinh quyết định xong thì cùng nhau đi vào trong, kết quả vừa bước vào quán bar là đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra, có tiếng cãi nhau ầm ĩ, còn âm thanh chai lọ bị đập vỡ.
Có người đánh nhau!
Mở hàng quán làm ăn sợ nhất gặp phải loại tình
huống này mặc dù đây là xã hội pháp luật thượng tôn, đánh nhau thì chẳng ai trốn nổi, phải vào tù thì phải vào, phải bồi thường thì bồi thường, nhưng chung quy ảnh hưởng của nó cũng không tốt, tiệm nhà mày có người đánh nhau mãi thì ai chịu tới nữa?
Vừa nhìn thấy có đánh nhau, suy nghĩ đầu tiên của tôi là gọi bảo vệ, sau đó mới gọi cảnh sát.
Mà Đổng Tinh tiến lên phía trước mấy bước, sau khi nhìn rõ người đang đánh nhau, liền hét lên: “Ngô Phàm!”
Sau đó lao vào như một cơn gió.
Là Ngô Phàm đang đánh nhau?
Tôi cũng nhanh chóng tiến lên, lúc đó trong quán bar đã hỗn loạn, đám người nhao nhao lên đòi ra ngoài, đồng thời cũng không muốn bỏ qua cảnh tượng đặc sắc, đám đồng vây quanh tạo thành một vòng lớn đứng hóng hớt.
Tôi chen vào, quả nhiên nhìn thấy Ngô Phàm đang đánh nhau ở giữa.
Chính xác hơn, là bị đánh!
Ngồ Phàm mặc một bộ âu phục màu trắng, vốn dĩ rất bảnh bao, hiện tại bị bảy, tám người vây đánh, toàn thân bẩn thỉu, trên đầu bị một chai bia đập vỡ, có thể nhìn thấy máu đỏ tươi và các mảnh thủy tinh.
“Mẹ kiếp, ngay cả con gái chồ bọn tao mà mày cũng dám tán tỉnh, tao nghĩ mày không muốn sống rồi!”. Tên cầm đầu là một người dan ông mập mạp khoảng hai mươi tuổi, cạo tóc hình trái tim giống như
Quách Đức Cương, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ, mặt mày hung ác, mới nhìn đã biết không phải là dạng dề chọc, những người đi cùng đều ăn mặc hao hao nhau.
Vừa nghe đã biết là lỗi của Ngô Phàm! Tên khốn Ngồ Phàm này vừa nhìn thấy phụ nữ là như sắp sống không nổi vậy, chẳng cần biết có chủ hay chưa, anh ta tán tỉnh ngay và luôn. Khi còn đi học, tên này thường xuyên bị người khác chặn đánh ở cửa căng tin, đã trôi qua bao nhiêu năm như vậy mà vần không có gì thay đổi.
Nhưng chúng tôi là anh em, chắc chắn không cần hỏi đúng sai, cho dù anh ta có giết người, tôi cũng đứng về phía anh ta.
Đổng Tinh đã xông lên phía trước, anh ta thực sự rất hung hãn, trong tay cầm nửa chai bia vỡ đâm lung tung, trong nháy mắt đã ép ba, bốn người lùi lại, nhưng đối phương có quá nhiều người, còn sức chiến đấu của Ngô Phàm lại quá yếu, hiệu quả như muối bỏ biến thôi,
Thấy Ngô Phàm bị đá không động đậy được nữa, đầu óc tồi nóng lên, định xồng lên phía trước, nhưng vào thời khắc quan trọng, có người kéo tôi lại, là chủ quản lý bộ phận an ninh Kha Đại Lực.
Hắn nói: “Giám đốc Lý, việc này anh không cần tự mình giải quyết, để anh em chúng tôi giải quyết là được rồi!”
Hắn vần nghĩ rằng tôi đến đó đế tham gia đánh nhau.
Nhưng một tiếng “Giám đốc Lý” của hắn thực sự đã đánh thức tôi. Đúng vậy, tôi là giám đốc của quán bar Liệt Hỏa, làm sao có thể tham dự đánh nhau trong quán bar của mình được, để cho khách hàng khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?
Cho dù muốn đánh thì cũng không thể đánh trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể nói: “Kéo mấy tên kia vào ngõ sau đánh cho một trận!”
Kha Đại Lực vần nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Hả? Đánh khách sao?”
Là chủ quán bar, nếu có người đánh nhau, trách nhiệm của họ chính là kéo bọn họ ra, hòa giải hai bên hoặc gọi cảnh sát đến giải quyết, nào có tự mình đi động thủ, người ta cũng không phải đến đây để đập phá quán.
Nhưng chuyện liên quan đến Ngô Phàm thì tôi không thể dễ dàng cho qua, tên đó thật sự đã rất thê thảm, đã bị đá đến mức khồng còn là con người nữa.
Tôi gật đầu nói: “Kéo mấy tên đó đến sau hẻm đánh cho một trận! Dám ở chồ tồi gây chuyện, không dạy cho chúng một bài học, sau này chúng ta còn lăn lộn được không?”
Kha Đại Lực cảm thấy lý lẽ này có chút kỳ lạ nhưng cũng không hỏi quá nhiều, dù sao tôi cũng là giám đốc, mọi việc hắn đều nghe theo tôi.
Kha Đại Lực xua tay, ra hiệu cho mấy người bảo vệ ở xung quanh sớm đã quan sát hồi lâu chỉ chờ lệnh của hắn: “Mau lên, Mai Hoa Trận!”
Hơn mười tên bảo vệ lập tức cúi xuống, từ từ bao vây giống như quân Nhật đang tiến vào một ngồi làng.
Tôi không nói nên lời: “ở giữa không có người, không cần Mai Hoa Trận!”
Kha Đại Lực lại xua tay: “không cần dùng Mai Hoa Trận, cứ lên hết cho tồi!”
Một nhóm bảo vệ lập tức lao tới, Kha Đại Lực cũng theo sát phía sau, mặc dù đối phương có bảy tám người, nhưng các nhân viên bảo vệ dều cầm dùi cui trong tay cộng với sức chiến đấu mạnh của Kha Đại Lực thì rất dề dàng đánh bại <íối thủ rồi.
Tiếp theo Kha Đại Lực lại ra lệnh một tiếng, đám bảo vệ kéo mấy người kia đi về phía cửa sau của quán bar.
Ngô Phàm và Đổng Tinh khồng biết chuyện gì xảy ra, cũng đi theo sau.
Tên béo chết dẫm cầm đầu hét lên: "Chúng mày định làm gì? Tao quen biết giám đốc của chúng mày đấy!"
Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, tồi nghĩ cái tên chết tiệt này đúng là biết giả vờ, tôi đứng đây mà như không thấy, anh còn hét là quen biết tôi.
Kha Đại Lực càng không tin, dù sao tôi cũng vừa ra lệnh xử lý bọn chúng một trận ra trò. Một đám bảo vệ ra tay nhanh chóng kéo đám đánh Ngô Phàm vào ngõ sau, nói về chuyện đánh nhau, chẳng phải bọn họ dều là người trong nghề sao? Họ dùng dùi cui cao su,
chỉ bằng một cú vụt, đối phương đã bị đánh khóc.
Ngô Phàm và Đổng Tinh đứng ngay bên cạnh, hai người đều bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đổng Tinh nói: "Đây là tình huống gì vậy? Tiêu chuẩn VIP 3888 còn có dịch vụ này sao?"
Ngô Phàm nói: "Tồi cũng không biết a, trước kia chưa từng nghe qua… Mặc kệ đi, có người giúp chúng ta trút giận càng tốt!", anh vừa nói vừa "dọn” đống thủy tinh trên đầu, sau đó còn hỏi Đổng Tinh là mặt mình có bị hủy dung không, đầu có thể rách, nhưng là mặt khồng thể xay xát.
Tôi đứng ở cửa sau quán bar, vừa quan sát tình hình trong ngõ, vừa đếm thời gian, cảm thấy được rồi thì chuẩn bị bảo mấy người Kha Đại Lực dừng tay, đánh quá ác cũng khồng tốt, dọn dẹp một chút là được, dù sao người ta cũng là khách hàng.
Ngô Phàm đột nhiên đi tới trước mặt Đổng Tinh, bảo nhìn đầu tôi xem, sao cứ lành lạnh thế?
Đổng Tinh vừa nhìn thì giật mình, tại sao lại có vết rách to như này.
Tôi cũng thấy vết rách kia thật sự là quá lớn, máu tươi còn đang không ngừng chảy ra, dù đưa đến bệnh viện thì cũng phải khâu hai ba mươi mũi!
Khi ấy tôi xót bạn quá chừng, không quá lời khi nói tôi và Ngô Phàm như thể anh em ruột, nhìn anh ta bị người ta đánh thành như vậy, trong lòng tôi bùng lên một cơn giận không rõ lý do, dù thế nào cũng phải
bắt những tên này trả giá đắt!