Ngụy Lượng nghe những lời này đương nhiên như bị sét đánh, đứng như trời trồng, không nói được lời nào.
Anh ta vần còn quá trẻ, làm sao có thể chịu đựng được cú sốc như vậy?
Còn tôi thì thầm cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại cũng biết một cô gái như Tăng Đồng Đồng, làm ra những chuyện như vậy dường như cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Tăng Đồng Đồng rơi nước mắt ngắn nước mắt dài, quay người bỏ chạy, kéo cửa phòng làm việc ra, trong nháy mắt đã biến mất.
Ngụy Lượng vần không nói một lời, ngơ ngác nằm im trên thảm, linh hồn như bị rút cạn, đôi mắt cũng hoàn toàn mất đi ánh sáng.
“Chẳng phải sớm đã nhìn ra cô ta không phải là loại đàng hoàng à, sớm chia tay cũng tốt”. Hồng Vệ Quân hừ một tiếng, giao dao găm cho đàn em, bước ra ngoài.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Tôi giả vờ mệt mỏi, đi khập khiễng, từng bước đưa gã ra khỏi cửa.
Hồng Vệ Quân ngồi vào trong xe Land Rover, ngẩng đầu liếc nhìn tôi: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu khồng bị thương nặng”.
“Hả?”
“Hả cái gì, thật sự coi tôi là kẻ ngốc à, đánh Ngụy Lượng là vì cậu ta đã động vào cậu, nhưng khồng có nghĩa là trò lừa đảo của cậu có thể lừa được tôi!”
Hồng Vệ Quân hừ một tiếng, đạp ga phóng xe đi, bỏ lại tôi một mình hỗn độn trong gió.
Tôi suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra mình đã mắc sai sót ở đâu. Trên lưng tôi quấn mấy chục vòng băng gạc, diễn xuất cũng rất tốt, vậy mà gã lại nhìn ra được?
Đối mặt với một đối thủ đáng sợ như vậy, tôi lại lo lắng cho con đường làm nội gián của mình.
Trở lại văn phòng, Ngụy Lượng đã khồng còn ở đó. Tôi đoán sau sự kiện này, anh ta sẽ không còn thù oán gì với tôi nữa. Giờ không còn kẻ phá đám Tăng Đồng Đồng nữa, chúng tôi có thể chung sống hòa bình với nhau.
Có thế suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo rồi.
Quán bar không có vấn dề gì, chỉ cần quản lý cẩn thận, không mắc sai lầm lớn thì cũng kiếm được kha khá tiền.
Vương Vĩ bảo tôi tiếp xúc với Vương Khôn xem có thế tìm thấy hung khí của hắn hay không, hoặc moi ra được một số lời nói của hắn, đã đến lúc thực hiện fôi.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, gọi điện cho Vương Khôn, mời hắn đến quán bar của tôi ngồi chơi, bày tỏ lòng biết ơn hắn đến bệnh viện thăm tôi trước đó.
Tôi đã bí mật điều tra về Vương Khôn, người này quá kiêu ngạo, cả huyện Tương, những người có thế khiến hắn coi trọng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng rất ít khi đong ý lời mời của người khác.
Vốn dĩ nghĩ là khá khó, nhưng hắn đã vui vẻ đồng ý, xem ra đối với tôi quả thực là đặc biệt coi trọng.
Hắn: “Tối nay dẫn mấy dưa em đi ủng hộ cậu”.
Tôi: “Vậy thì tôi chờ!”
Tôi bắt đầu chuẩn bị, chẳng hạn như uống loại rượu nào, nói chuyện gì, làm thế nào để dần dắt câu chuyện đến con dao găm của hắn, tôi đều đã có sự sắp xếp và cân nhắc khá kỹ lưỡng.
Thực ra tôi là người nóng tính, giết lão Phú, cứu A Phát, thả Doãn Thần, đập Tê Tuấn, nhiều lần tát Tăng Đồng Đồng cũng đủ để chứng minh tính cách của tồi, nhưng ba năm lao tù, cũng thực sự đã hình thành cho tòi thói quen suy nghĩ nhiều khi gặp chuyện.
Trời tối, quán bar lại bắt đầu đón khách, tấp nập đông đúc với những người nam nữ trẻ tuổi.
Vương Khôn vần chưa đến, theo thói quen tồi đi một vòng quanh quán bar, kết quả trong số vồ số yêu ma quỷ quái, tôi phát hiện ra Ngô Phàm.
Đúng vậy, Ngô Phàm, tôi lại gặp anh ta rồi!
Kế từ lần trước trở mặt, chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau. Tôi đã gọi diện cho anh ta vài lần, nhưng anh ta không nghe máy. Tôi tức giận, nên đã không
liên lạc với anh ta nữa.
Bây giờ, anh ta đang ngồi ở một bàn VIp trong quán bar Liệt Hỏa. Bàn đó không hề rẻ, mức tiêu dùng tối thiếu là 3.888 tệ – mức giá này ở chỗ của chúng tôi tuyệt đối không hề thấp, thường chỉ có con nhà quan chức hoặc con nhà giàu mới chịu ngồi.
Ngô Phàm vần đẹp trai như vậy, khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc thời trang, nhìn giống như một nam minh tinh, xung quanh còn có một đám đông nam nữ vây quanh, Tăng Đồng Đồng cũng ở trong đó.
Đúng vậy, Đổng Tinh thôn Đào Viên kia cũng ở đây, chính là tên điên cùng Tê Tuấn cầm dao chém lần nhau mà còn không trốn. Hắn mặc một bộ đồ cũ rích, ngồi bên một bên chán nản uống rượu, không hòa hợp với môi trường xung quanh.
Ngô Phàm và đám nam nữ kia chơi dĩia vui vẻ, vừa vặn vẹo vừa nhảy, vừa hát vừa nháo. Ngoài ra còn chơi trò chơi, chơi xúc xắc, chuyền giấy cho nhau hay gì do, mặt dính sát vào nhau.
Chơi một lúc, dường như Ngồ Phàm cảm thấy nhàm chán, anh ta liền gọi một cô gái ăn bận mát mẻ trêu ghẹo Đổng Tinh.
Cô gái đó chạy đến bên cạnh Đổng Tinh, hồn vào mặt anh ta, kết quả chọc Đổng Tinh tức giận, đấy cô gái kia một cái, làm cho Ngô Phàm cười ha ha không ngừng.
Tôi ở bên cạnh nhìn một lúc, thật sự hơi tức giận Ngô Phàm. Thầm nghĩ, anh ta có nhiều tiền lắm sao?
Đến quán bar chơi thì thôi, còn đặt chồ đắt tiền như vậy. Thảo nào tiền luôn không đủ dùng, lại còn nợ một đống!
Lần trước cho anh ta ba mươi ngàn, cũng không biết có thế tiêu được bao nhiêu lần!
Tôi thật sự muốn lên mắng anh ta một trận, nhưng sau đó nghĩ lại thôi, dù sao tôi cũng là giám đốc của quán bar Liệt Hỏa, anh ta muốn đến chơi thì cho anh ta miền phí đi, số tiền này tôi vần lo được.
Nghĩ đến đây, tôi liền đi lên, định làm hòa với anh ta, mối quan hệ của hai chúng tôi, ai nhún nhường trước cũng không sao.
Nhưng Ngô Phàm chơi quá diên cuồng, tôi đến gần mà anh ta cũng không phát hiện, Đổng Tinh nhìn thấy tôi trước. Sau khi Đổng Tinh thấy tôi thì đứng lên, đi tới bên cạnh Ngô Phàm, chạm vào cánh tay anh ta.
“Chết tiệt, cậu cứ tìm tồi làm gì vậy! Tôi đâu có chơi gay với cậu, có biết bao nhiêu cô gái ở đây, cậu lại chẳng thèm nhìn một ai, khó trách sao cậu đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn ế bền vững…”, Ngô Phàm mắng mỏ.
Đổng Tinh không nói gì, chỉ vào tôi.
Cuối cùng Ngồ Phàm cũng nhìn sang tôi.
Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ta hơi sững sờ, nhưng tôi vẫn đi thẳng tới chỗ anh ta.
Dường như anh ta đã hiểu ý tòi, cố tình nói lớn: “ô, đây không phải là Lý Hổ sao, giờ người ta theo Hồng Vệ Quân rồi, nở mày nở mặt phết, trở thành
người của xã hội đen, coi thường tôi rồi! Chúng ta nên tránh xa, đừng có mà bám lấy người ta!”
Đổng Tinh khó hiểu nhìn anh ta, rõ ràng không hiểu anh ta đang nói gì.
Mà tôi cũng tức giận, nghĩ rằng Ngô Phàm vần chưa hết giận, còn nói xấu tôi trước mặt bao nhiêu người.
Vậy được, tôi cũng không quan tâm anh ta nữa.
Thích làm gì thì làm!
Tôi tức giận, quay người bỏ đi, đến bên ngoài quán bar đợi Vương Khồn.
Không lâu sau, có tiếng bước chân vang lên sau lưng tôi.
Nhìn lại thì là Đổng Tinh đi ra.
“Hai người lại xảy ra chuyện gì sao, cãi nhau lâu thế?”, Đổng Tinh chủ động đưa cho Lý Hổ một điếu thuốc, là thuốc lá Hồng Mai, điếu thuốc còn nhăn nhúm.
Tôi cũng không chê, trực tiếp nhận lấy rồi châm lửa.
“Ai biết thằng thần kinh đó! Vừa rồi anh cũng thấy rồi, tôi muốn chủ động nói chuyện với cậu ta!”, Tôi hít một hơi thuốc, cảm thấy hơi sặc, còn ho hai tiếng.
“ừ, tồi thấy rồi”. Đổng Tinh đáp một tiếng, rồi sau đó im lặng.
Sự im lặng kéo dài.
Tôi nghĩtrong lòng: anh à, anh ra ngoài làm gì vậy, nếu muốn làm người hòa giải thì nói một câu đi, cứ đứng thế làm gì?
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đổng Tinh cũng mở miệng: “Hẳn là anh có thế nhìn ra, tôi không giỏi nói chuyện nhỉ?”
Quả nhiên là vậy.
Tôi gật đầu.
Đổng Tinh cúi đầu xuống châm một điếu thuốc, lại im lặng.
Tôi:”…”
Cùng loại người này nói thật sự là muốn làm chết người!
Rốt cuộc anh nghĩ gì, anh nói đi chứ!
Đổng Tinh hút hết một điếu thuốc, mới chậm rãi nói: “Mấy hôm trước Ngô Phàm tìm tôi, muốn cùng tôi đi thu gom phế liệu kiếm tiền”.