Chương 17: Vụ án giết người
“CÔ bị điên à?1′, tôi vung tay đẩy cô ta ra rồi đi về phía văn phòng.
“Lý Hổ, đừng phủ nhận nữa, rõ ràng là anh thích tôi! Anh đến quán Candy này làm việc cũng là để ở gần tôi hơn! Bây giờ tôi là bạn gái của Ngụy Lương nhưng tôi cũng không cứng nhắc, bây giờ anh như vậy, tôi cũng có thể đối xử tốt với anh!”, Tằng Đồng Đồng thậm chí còn trông có vẻ nghiêm túc khi nói điều này.
Lúc đầu tôi cũng không muốn để ý tới cô ta, kết quả lại nghe cô ta nói ra mấy lời như vậy thì thật sự nhịn không được mà có chút ghê tởm. Tôi cảm thấy rất khó hiểu, nhớ rõ mình đã từng tát cô ta vài cáỉ, cô ta lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi thích cô ta vậy?
Tòi quay đầu lại gằn từng tiếng: “Thích cô đã là chuyện trước kia, bây giờ thì hoàn toàn không, cũng sẽ không thể nào xảy ra, cô đừng tự mình đa tình! Đi một vũng ra đây rồi tự soi xem bản thân mình có xứng hay không?”
“Anh…”, Tằng Đồng Đồng tức giận đến run rẩy.
Tôi thì không hề để ý đến cô ta, trực tiếp đi thẳng về văn phòng.
Vừa định ngồi xuống, tôi mới nhớ ra chỗ này không được sạch sẽ lắm cho nên gọi vài người phục vụ vào, yêu cầu bọn họ lau chùi cẩn thận từ trong ra ngoài bằng khăn lau khử trùng.
Còn về chiếc ngăn kéo kia, tôi thề nhất định sẽ không bao giờ mở nó ra nữa.
Sau khỉ chuyện đó trôi qua, cả buổi tối ở quán không xảy ra chuyện gì nữa, khách hàng đến đều đặn và tiền cũng về đều đặn, sau khi kiểm doanh thu, tôi thật sự không thể không ngừng tấm tắc.
Hồng Vệ Quân thật sự có rất nhiều tiền.
Tằng Đồng Đồng không gây thêm chuyện gì nữa, khỉ nhìn thấy tôi cô ta cũng không thề không chào hỏi, hình như cô ta vẫn còn tức giận nhưng tôi không quan tâm, ngược lại còn cảm thấy mừng vì được yên tĩnh.
Hai giờ sáng, cuối cùng tôi cũng tan ca đêm.
Là quản lý thật sự cũng không có việc gì cần làm, mọi việc đều do những người giám sát và trưởng bộ phận khác đảm nhiệm. Sự có mặt của người quản lý giống như một cây định hải thần châm, để răn đe nhân viên cấp dưới và xử lý những trường hợp khẩn cấp.
Nhưng trường hợp khấn cấp cũng không nhiều, phần lớn thời gian tôi khá rảnh rỗi, toàn là đi ra ngoài chơi.
Nhưng tôi vẫn ở lại với mọi người cho đến khi tan ca đêm, cố gắng tìm hiểu rõ mọi phương diện ở đây càng sớm càng tốt.
Hồng Vệ Quân yêu cầu tôi đến gặp Ngụy Lương sau giờ làm việc, nhưng lúc đó đã quá muộn cho nên tôi đoán anh ta đã ngủ fôỉ. Tôi không đến bệnh viện mà quay lại tiệm rửa xe, A Phát và A Tài đã ngủ rồi, trước kia là một người ngáy ngủ, bây giờ là hai người ngáy ngủ, nghe y như sắp động đất đến nơi.
Sau khỉ ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau, lúc A Phát và A Tài đã làm gần hết công việc thì tôi mới chậm rì rì rời khỏi giường.
Quán karaoke đến bốn giờ chiều mới mở cửa làm việc, thấy thời gian còn sớm, tôi đi ra ngoài mua chút thuốc bổ rồi bắt xe đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi nhận được cuộc gọi từ Ngô Phàm, anh ta hào hứng nói: “Lý Hổ, cậu đã trở thành quản lý của quán Candy rồi sao?”
Tòi biết Hồng Vệ Quân sẽ giúp tôi tạo thanh thế nhưng cũng không ngờ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, ngay cả Ngô Phàm cũng biết.
Tôi nói đúng, Ngô Phàm lại nói: “Con mẹ nó oách thật đó! Cậu mau đưa tôi vào làm trưởng bộ phận hay quản lý đi! Gần đây tôi nghèo đến mức không còn cơm ăn, cần được tiếp máu cấp tốc!”
Tôi nói: “Tôi chỉ mới vào làm, tạm thời đảm nhiệm vị trí của Ngụy Lương, cũng không phải làm quản lý chính thức, đợi thêm một thời gian nữa ổn định hơn thì tôi sẽ đưa cậu vào”.
Ngô Phàm đồng ý, chờ tin tốt của tôi!
Kỳ thật trong lòng tôi không muốn Ngô Phàm cùng vào đâu, bởi vì tôi tiếp cận Hồng Vệ Quân là vì muốn cùng Vương vr phối hợp đưa gã vào tù, đến lúc lật bài thì đám người Ngụy Lương chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, đến lúc đó lỡ như liên lụy đến Ngô Phàm thì sao?
Đến bệnh viện, tôi cũng không vội vàng đi lên mà gọi điện cho Vương vr hỏi thăm tình hình.
Vương Vĩ im lặng một lúc rồi hỏi tôi nghĩ gì về Hồng Vệ Quân.
Tôi cảm thâỳ rất khó, dù đã rất cẩn thận thăm dò nhưng gần như không thể bắt được bằng chứng phạm tội của gã.
Vương Vĩ: ‘Vì khó khăn nên tôi mới để anh
ra tay! Hãy tiếp tục theo dõi, con cáo cuối cùng sẽ thò đuôi ra thôi”.
Tôi: “Hồng Vệ Quân bị tình nghỉ phạm tội gì? Anh có thể gợi ý cho tôỉ một chút được không? Tôi bây giờ chẳng khác nào con ruồi không đầu bị mất phương hướng vậy”.
Vương vr nặng nề nói: “Giết người!”
Tôi ngay lập tức giật mình.
Giữa tháng chín mà tôi lại không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Vương Vĩ nói tiếp: “Một số anh em cùng gây dựng sự nghiệp với gã đã bỏ trốn, có người bị tàn tật, còn có người đã chết. Người chết tên là Lưu Phúc Sinh. Cách đây không lâu, thi thể của gã được tìm thấy trong một bãi rác trong thành phố, toàn thân bị chém rời… chúng tôi nghi ngờ Hồng Vệ Quân đã giết gã, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, vì vậy mới phải đặt hy vọng vào anh. Cho nên đối với những tội ác khác như đánh nhau, che giấu, bán dâm, tàn trữ vũ khí,… anh có thể bỏ qua. Mấy tội ác đó có bắt được thì cũng không thể phán án gã bao nhiêu năm. Trọng tâm chính là vụ án giết người này, phải điều tra được nó thì chúng tôi mới có thể phán án tử cho gã… Tóm lại, Hồng Vệ Quân chắc chắn là
một người cực kỳ nguy hiểm, anh phải cấn thận! Lý Hổ, sau khi kết thúc vụ án này, tôi không thể hứa cho anh bất kỳ phần thưởng nào, nhưng anh đã đưa một kẻ sát nhân ra trước công lý, giúp một lỉnh hồn bị oan khuất được yên nghỉ!”
Những điều Vương vr chia sẻ thực sự có tác động rất lớn đến tôi, tôi cũng từng giết người nhưng đó chỉ là hành động vô ý, còn Hồng Vệ Quân lại cố ý làm, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đẫm máu và bạo lực!
Thật sự tôi cũng có chút hối hận khỉ đặt chân lên con tàu này, thật không ngờ Vương vr lại để tôi hành động trong một vụ án khủng khiếp như vậy!
Dù lúc ở trong tù tôi đã từng tiếp xúc qua không ít trọng phạm giết người, nhưng sau cuộc điện thoại, tôi phải đứng sững lại một lúc mới có thể đủ bình tĩnh để bước lên tầng.
Đây là lần thứ hai tôi đến phòng bệnh của Ngụy Lương nên cũng đã quen thuộc đường đỉ nước bước.
Tôi đẩy cửa đỉ vào, thấy Ngụy Lương vẫn nằm trên giường, vết đâm của A Phát rất nặng, nhất định trong thời gian ngắn anh ta khó có thể rời khỏi giường. Hơn nữa, trên cổ anh ta nay lạỉ
CÓ thêm một vết thương mới mà mấy ngày trước tôi đã dùng mảnh thủy tinh cứa ra.
Hồng Vệ Quân đã đánh tiếng từ trước, Ngụy Lương đã biết tôi sẽ đến nên cũng không ngạc nhiên.
Từ Hồng Vệ Quân và Tằng Đồng Đồng, anh ta hẳn đã biết về thân phận cùng lai lịch của tôi, cũng như một số các làm việc của tôi. Có thể thấy rõ anh ta rất có ý kiến với tôi nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, bởi vì Hồng Vệ Quân cho nên cũng không tiện tỏ thái độ.
Tôi cũng không để ý nhiều đến anh ta, chỉ đặt thuốc bổ lên bàn đầu giường, kéo ghế ngồi xuống fôỉ nói: “Anh Quân bảo tôi tạm thời thế chỗ anh, anh biết không?”
Ngụy Lương cắn răng nói: “Biết!”
Tôi nói: “Anh cũng không cần lo lắng, anh Quân chờ anh trở về rồi sẽ sắp xếp cho tôi làm việc khác”.
Ngụy Lương cười khay nói: “Tôi không lo lắng! Tôi đã làm rất nhiều chuyện vì anh Quân, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi chỉ vì anh đâu! Ngoài ra, tôi cũng khuyên anh đừng quá ngông cuồng. Trước đây đã từng có một người tên là Lưu Phúc Sinh, tự cho mình là giỏi, kết quả cuối cùng cũng rất thảm!”
Lưu Phúc Sinh!
Đó không phải là người chết mà Vương Vĩ đã nói tới sao?
Tim tôi đập thình thịch, hình như Ngụy Lương đã biết điều gì đó, có lẽ từ anh ta có thể tìm ra manh mối nào đó chăng, nhưng tôi vẫn giả vờ nghi hoặc hỏi: “Lưu Phúc Sinh? Là ai?”
Ngụy Lương lại không nhắc tới cái tên này nữa, chỉ cười lạnh nói: “Người đang làm, đang nhìn!”
Anh ta không muốn nói, tòi cũng không hỏi lạỉ, nhưng để nhắc nhở anh ta, tôi vẫn chỉ vào cổ anh ta rồi hỏi: “ổn hơn chút nào chưa?”
Khi nghe tôi nhắc nhở, anh ta như nhớ ra chuyện đó, toàn thân liền mất hết sức lực, không lớn tiếng nữa mà chỉ phát ra một tiếng “ừ’ nhẹ nhàng.
Ánh mắt của tôi thực sự rất đáng sợ, ngay cả Ngô Phàm cũng bị tôi làm cho sợ hãi, chỉ có kẻ từng giết người mới có ánh mắt đó.
“Ổn hơn là được rồi, anh Quân bảo tôi đến thăm anh cho nên tôi đến, bây giờ nhiệm vụ đã xong, tôi đỉ trước đây”, tôi nói thế rồi đứng dậy, đút hai tay vào túi quần nói: Chờ anh khỏe hơn, nếu như muốn rủ tôi đi chơi thì tôi lúc nào cũng
CÓ thể đi cùng”.
Nói xong tôi quay người bỏ đỉ.
“…Chờ đã!”, Ngụy Lương đột nhiên kêu lên.
Tôi biết việc đề cập đến cổ của anh ta sẽ có tác dụng, anh ta quên thì tôi giúp anh ta ngẫm lại một chút!
Nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết, quay lại hỏi: “Làm gì?”
Ngụy Lương cắn chặt răng, nhưng vẻ mặt đã không còn hung tợn như trước mà đã trở nên hiền lành hơn, anh ta nhẹ nhàng nói: “Nếu đã là sự sắp xếp của anh Quân thì tôi nhất định phải tuân theo… hãy quên chuyện quá khứ đi, điều đó tốt cho cả hai chúng ta”.
Tôi mỉm cười: ‘Vậy thì quyết định vậy đi”.
Ngụy Lương cũng gật đầu: “Một lời đã định… làm phiền anh quản lý quán Candy trong thời gian tôi vắng mặt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!