Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Với lời yêu cầu không mấy gây hại đến mình, chính anh cũng rất muốn ra ngoài chơi. Anh đã đặt lịch từ trước cho mọi chuyến đi chơi ở nhiều nơi, ai ngờ lại phải hoãn lại vì chăm sóc cho Yoonji. Kì thực, anh cũng rất muốn ngắm gió từ đại dương và cả mùi biển. Hôm nay thời tiết dần ấm trở lại, tuyết cũng đã tan nên ra ngoài biển chơi trông hợp phết. Thấy cô rất muốn đi, anh cũng không ép buộc cô ở nhà, vả lại cơ thể cũng đã khoẻ mấy phần nên chắc không sao. Bây giờ cũng đã gần chập tối, chỉ có thể mai mới bắt đầu chuyến đi được. Với cả, Seoul làm gì có biển ở đây, biển gần nhất là ở Incheon còn gì. Cũng phải tầm vài tiếng để đến được đó. Yoonji biết nhưng cô muốn đi lúc này. Bản tính vốn là người hướng nội, không thích giao tiếp cũng không thích ồn ào nên khung giờ này đi là hợp lý nhất.

Jiyoung: "Trời tối chuyển lạnh đấy, cô sẽ bị cảm!"

Yoonji mảy may không thèm nghĩ, chỉ muốn được đi ra biển hóng mát một lát sẽ về. Không đi giờ này thì để sáng mai biển chật kính người, ra ngoài đấy tắm nắng và nhìn đám người kia chạy nhảy à?.

Yoonji: "Nhưng đi giờ này có thể ngắm sao trời và nhìn được mặt biển vô cùng sinh động đấy"

Jiyoung: "Tôi biết, nhưng từ Seoul đến Incheon cũng mất hơn một tiếng lận!"

Yoonji: "Ta có thể lấy xe mô tô của anh trai tôi, anh biết chạy xe không nhỉ?"

Jiyoung: "Tôi biết, nhưng thay vì đi biển chúng ta đến sông Hàn ngắm..."

Yoonji lẩm bẩm: "Anh nhây nhỉ?. Tôi bảo tôi muốn ngắm biển hơn"

Yoonji thu hồi lại nét mặt vui tươi, thấy không thuyết phục được nên bày lại vẻ mặt không vui như trước. Một chút ảm đạm, nhăn nhó. Thấy người trước mặt đã hạ người xuống cầu xin đi chơi, anh chỉ còn nước thở dài, hết cách, đành phải chiều theo ý cô. Cũng tránh gây xung đột thêm, anh sẽ nhịn, nhịn đến khi nào Jimin về thì lập tức mướn khách sạn ở riêng.

Jiyoung đau đầu: "Đuợc rồi, theo ý cô!"

Yoonji vội mỉm cười. Đi thay đồ.

Biển gần nhất có thể từ Seoul đến cũng chỉ có Incheon, mà nếu đi bằng xe máy phải mất tầm ba tiếng trở lại. Không hiểu thật sự, cái người cứng ngắt và ương bướng kia lại muốn làm cái gì đây?. Anh còn dự định muốn làm một chuyến đi biển với gia đình khi xuân đến nữa này. Mà Yoonji một khi đã muốn cái gì là phải có cho bằng được, phục cô rồi!.

...

Jimin đi siêu thị như mọi hôm, đến một cửa hàng nhỏ để mua vài đồ dùng cần thiết. Phải mua thật nhiều đồ dinh dưỡng để tẩm bổ cho hắn, cấp rài hôm nào cũng cùng hắn đến trại trẻ mồ côi. Gặp biết bao nhiêu đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp, cậu nhìn mà xót, không biết nên chọn bé nào để nuôi dưỡng. Tất cả đều rất ngoan ngoãn và đáng yêu, cậu chỉ muốn nuôi hết mà tài chính gia đình không cho phép. Nhìn Yoongi cũng thấy hắn ngoài miệng là nói muốn có con để vui cửa vui nhà, trong lòng cậu biết hắn có chút phiền lòng, vì nếu có con lúc này sẽ vướng tay vướng chân cho cả hai. Nếu học đại học cũng sẽ không có ai ở nhà chăm sóc, Jimin thì muốn sau khi tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định mới tính đến chuyện nuôi con. Tuy vậy nhưng mỗi ngày, hắn đều đưa cậu đến trại trẻ, để phát thức ăn, bánh kẹo và đồ chơi cho bọn nhỏ. Làm nhiều cũng thành thân thiết, Jimin giờ cũng đã quen với việc chăm sóc các bé.

Vừa lựa rau củ, vừa vui vẻ cười tít mắt.

Seokjin: "Làm gì mà vui thế?"

Jimin giật bắn: "Á má ơi!!!"

Seokjin cười khà khà: "Haha, mỗi lần cậu gặp tôi như gặp ma ấy. Đồ chết nhát"

Jungkook: "Nào nào, cậu đừng chọc Jimin nữa!"

Jimin điều chỉnh nét mặt khi bị chọc ghẹo. Ở đây có Seokjin có cả JungKook, hai người họ đến đây để làm quản lý siêu thị. Công nhận trùng hợp ghê. Lâu lắm rồi mới gặp nhau sau đằng ấy thời gian ôn thi tất bật.

Jimin: "A, hai cậu ở đây làm thêm à?. Không ảnh hưởng đến việc ôn thi chứ?"

Seokjin cười: "Tất nhiên là không rồi. Bọn tôi ôn xong hết rồi đấy"

Jungkook: "Tôi ôn từ đầu rồi. Giờ chỉ còn chờ ngày thi thôi. Cậu đã ôn xong chưa?"

Jimin cười tươi: "Xong hết tất cả. Sau khi chúng ta thi xong, cùng rủ nhau đi ăn thịt nướng đi. Lâu rồi chưa đi đâu chơi"

Kể từ khi yêu Yoongi, thời gian đi chơi với bạn bè của cậu ít đi hẳn so với mấy năm trước. Đa số xảy ra nhiều chuyện không hay, những lần hội họp gặp nhau chỉ có trên lớp. Jimin thấy mình lơ đãng trong tình bạn cũng thấy có lỗi rất nhiều. Sau cuộc thi quốc gia, cậu hứa sẽ giành thời gian cho cả bọn nhiều thêm.

Mua đồ xong, Seokjin và Jungkook kéo Jimin tâm tình một chút trước cửa hàng. Giờ khuya nên cũng ít khách ghé thăm, sắp đóng cửa nên nói chuyện một lát cũng không sao. Seokjin uống một lon nước ngọt, đưa mắt nhìn sang túi đồ nặng trĩu mà Jimin mua trong cửa hàng tiện lợi thì phì cười.

Seokjin: "Cậu đang học làm cậu vợ đảm đang à?"

Jimin đỏ mặt: "A. Cậu nói gì thế?. Đây chỉ là đồ ăn thường ngày thôi. Cậu biết tôi muốn rèn luyện trình độ bếp núc mà"

Hai người kia cười bẽn lẽn, Park Jimin đúng là đáng yêu. Chọc một chút đã ngại đỏ chín cả mặt, không tin khi ở cạnh Yoongi cái tên hay bắt nạt cậu thì sẽ chọc cậu đến đâu. Jimin ngại ngùng, cầm ly cafe nóng trên tay mà Jungkook vừa đưa cho cậu, liếc mắt sang chỗ khác ngắm cảnh đêm.

Jungkook nhéo má Seokjin, cười tươi.

Jungkook: "Cậu đừng chọc cậu ấy. Người ta về nhõng nhẽo với anh người yêu thì sao?"

Jimin: "Hai cái đứa này thật là..."

Seokjin: "Haha. Thật vui vì chúng ta đều có yêu đang mong chờ ở nhà..."

Jimin và Jungkook im lặng mỉm cười nhìn nhau, không chỉ có Yoongi, Taehyung mà còn có cả một Kim Namjoon đang làm việc ở công ty lúc nào cũng nhớ về hình bóng Seokjin. Seokjin cười cười, ngẫm lại những kỉ niệm thời cấp ba thật đẹp đẽ khiến người ta chạnh lòng. Ước, có thể quay lại ngày đó, cái ngày gặp gỡ những người bạn tuyệt vời lần đầu tiên thì hay biết mấy.

Jungkook: "Các cậu định học ngành gì?. Tôi dự sẽ cùng Taehyung học kinh doanh. Anh ấy bảo tôi học đâu thì anh ấy học đấy!"

Jimin: "Chà. Jungkook và Taehyung lãng mạn ghê"

Seokjin nhăn mài: "Lại cơm chó. Tôi ăn ngán rồi. Cái tên điên nhà tôi chắc là tiếp quản vị trí giám đốc cho ba anh ta, chỉ có việc nắm đầu người ta thì giỏi chứ chả ra giống ôn gì. Còn tôi chắc là mở một tiệm bánh nhỏ hoặc là đi làm ở nhà hàng nào đấy. Tôi cũng chả biết nữa. Mẹ tôi luôn tán thành mọi thứ và muốn tôi có cuộc sống của chính mình"

Jimin cười cười: "Của cậu nghe chán đời ghê. Riêng tôi thì ước mơ làm cảnh sát từ nhỏ nên tôi đã nộp đơn đăng kí thi"

Hai người thán phục với ước mơ cháy bỏng, Jimin đúng là một người theo đuổi đam mê mãnh liệt từ nhỏ đến tận bây giờ. Mặc dù cha mẹ đều không cho học cảnh sát nhưng lại rất có niềm tin, cũng không thể trách họ được, họ chỉ muốn tốt cho cậu vì sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm. Mà con người đều có lựa chọn, học ngành gì chả được, chỉ cần đúng với đam mê và ước mơ thì dù có khó đến đâu cũng có thể thành công.

Seokjin châm chọc: "Cậu sau khi đỗ vào cảnh sát, Yoongi có làm gì cậu tổn thương thì cứ còng đầu đại đi nhé. Tôi sẽ ủng hộ cậu việc này"

Jimin và Jungkook cười gượng: "..."

Jungkook: "Thế còn Yoongi, tên đó định học gì?"

Jimin lắc đầu, buồn rầu: "Tôi không biết nữa. Mỗi lần hỏi anh ấy đều bảo không muốn học, vì không thấy việc nào phù hợp!"

Jungkook: "Tôi đoán ba Yoongi sẽ giao lại quyền tiếp quản tập đoàn cổ phiếu. Tập đoàn đó hùng hậu ghê gớm lắm đó"

Jimin: "Không đâu. Anh ấy sẽ không đồng ý, anh ấy còn căm hận ba rất nhiều nên việc này chắc sẽ về lại tay Yoonji, mà Yoonji thì lại theo ngành thiên văn học. Nói chung, có hai người con nhưng chả ai chịu tiếp nhận cái công ty mặc dù nó nổi tiếng vô cùng"

Seokjin: "Cũng hên xui, sau này nếu Yoongi thay đổi ý định về làm việc ở đấy cũng tốt... Với cái tính như con trâu điên của cậu ta, thật sự ngoài làm xã hội đen ra chẳng có gì phù hợp. Tôi nói không sai đâu"

Jimin định khuyên hắn học giống mình, cả hai sẽ học chung rồi đi làm chung nhưng Yoongi khi nhắc đến cảnh sát là ghét cay ghét đắng. Cũng đúng, trước đây hắn làm xã hội đen nên việc có thành kiến với cảnh sát là chuyện đương nhiên. Jimin không biết sau khi mình nộp đơn vào trường cảnh sát hắn sẽ có thái độ gì không, chỉ sợ Yoongi không vui vì điều đó.

Jimin: "Yoongi tuy rất giỏi, cũng rất xuất sắc nhiều thứ nhưng tôi không biết anh ấy nên học gì mới đúng..."

Đôi khi, quá hoàn hảo trong mọi việc cũng là thứ gây hạn chế cho chuyện quyết định tương lai sau này.

...

Yoonji đứng trên bãi cát đưa đôi mắt ngắm toàn thành phố, quay sang nhìn biển cả. Hai sự đan xen giữa ồn ào náo nhiệt của Incheon và sự trầm lặng của Eurwangni tạo nên một cảnh sắc khiến tâm tư cô thoải mái lạ thường. Đúng là một phong cảnh lãng mạn, bầu trời đêm rực rỡ những vì sao cùng với ánh trăng màu vàng nhạt soi rọi mặt biển. Khi nhận được thứ ánh sáng trong trẻo ấy của mặt trăng, biển ánh lên một màu sáng chói, một màu lấp lánh giống như là các ngôi sao đang bơi lội trên mặt biển. Trông thật thích. Đúng là ban đêm đi ra biển chơi là tuyệt nhất. Yoonji mỉm cười, muộn phiền biến mất.

Gió biển thổi vào người trong thời tiết lạnh lẽo làm trái tim Yoonji nhẹ nhõm, những cơn sóng nhỏ từ ngoài dại dương, nơi không thể nhìn thấy đánh vào, dường như những cơn sóng ào ạt đang hát bài ca biển cả thật dịu êm. Đây rồi, tiếng biển cả vỗ êm đềm, thoang thoảng mùi biển và cả sức sống của chúng cô đều cảm nhận ở mọi giác quan. Jiyoung đứng sau lưng cô đưa cái mặt ngạc nhiên trước vẻ đẹp thơ mộng, đúng là ban đêm ở đây cũng không tệ, không thấy tối vì đã có trăng soi xuống, có thể trông ra xa thật xa. Có thể nhìn rõ khuôn mặt đang tận hưởng, chắc là đang rất thấy vui vì được đến đây.

Jiyoung cười: "Cũng không tệ"

Mùi muối của biển khi hít một hơi thật sâu làm người con trai ấy sặc liên hồi. Jiyoung như một kẻ ngốc làm cô cười bật. Cô che miệng cười, nụ cười rất đẹp, hoà vào cơn sóng và cả thứ ánh sáng le lói trên khuôn mặt, mái tóc và bộ váy xanh dương nhạt nhè nhẹ bay trong gió, sự xinh đẹp nọ đã thu vào trong tầm mắt của cậu thiếu niên trẻ tuổi ngốc nghếch. Jiyoung thơ thẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của Yoonji, tâm trạng thấy phấn chấn lạ thường khi cô cười đùa như vậy.

Jiyoung suy nghĩ: "Đẹp quá"

Anh lại bất chợt cười, xoa nhẹ tóc cô.

Yoonji: "..."

Anh cứ hành động như tên thần kinh không khỏi bị cô lườm mấy phát vì nghi ngờ rằng đang thích thầm.

Jiyoung biện minh: "Tôi vuốt tóc cô để chúng không bị rối thôi"

Yoonji: "...Cảm ơn anh"

Yoonji kéo tay anh đi dọc bờ biển để chơi, xung quanh có những nắp chai và những con sao biển bị cuốn lên bờ, có cả những lâu đài cát xây dở. Jiyoung theo sau cô, chăm chăm dáng vẻ nhỏ nhắn đi đằng trước.

Yoonji: "Tôi không thích bị nhìn lén đâu..."

Thình thịch.

Bị bắn trúng tim đen, anh luống cuống quay ra chỗ khác. Gì chứ?. Cô gắn đôi mắt ở sau lưng à, làm gì có thể nhìn được chứ?. Cô luôn làm anh khó xử, không biết chính mình đang nghĩ cái quái gì với người em gái của người yêu anh trai nữa.

Jiyoung: "Cô đoán xem, Jimin và Yoongi bây giờ làm gì?"

Yoonji: "Chắc là làm tình!"

Anh sốc, vội ngăn miệng có lại không cho phát ra những câu kì quái. Chưa thấy ai lại thô thiển như thế, không biết có phải em ruột của Yoongi hay không, anh trai thì nói chuyện vô cùng đàng hoàng, còn em gái thì quá trời quá đất khiến người ta muốn ngã ngửa. Bị chặn họng, cô liếc mắt một cái ngồi xuống ghế gỗ gần đấy.

Jiyoung: "Cô không thể nào mà nói chuyện có ý tứ chút à?. Sao toàn phát ngôn khiến người ta phải miệt thị thế?"

Yoonji: "Thế bây giờ, đã tối rồi thì ngoài làm tình ôm nhau ngủ ra thì còn làm gì?"

Jiyoung: "Bó tay cô. Biết vậy tôi đã không hỏi"

Yoonji: "Tôi nghĩ sao thì nói vậy thôi. Anh cản được tôi à?"

Anh hết nói nổi, mặc sức cho cô nói gì thì nói. Anh chỉ còn việc ngắm biển cả mênh mông rộng lớn, khi nào cô muốn về thì anh đưa về. Còn không, cứ ở thế này cả đêm cũng được. Lâu lắm rồi mới được hóng gió mát mẻ thế này, việc gì phải hấp tấp vội vã. Nếu ngắm đến tận quá khuya thì thuê khách sạn nghỉ ngơi đến sáng mai về lại Seoul là được. Jiyoung gửi hồn mình vào nước biển xanh ngắt. Mặt biển rộng lớn, trải dài đến tận chân trời, nó như được nối liền với bầu trời đen thẳm nhưng lại chưa hàng tỷ vì sao đang toả sáng. Jiyoung không nhịn được, bèn đảo mắt trông sang Yoonji đang ngồi ngây dại ở đấy.

Jiyoung: "Hình như cô rất thích biển?"

Yoonji gật gù: "Ừm. Rất thích, nhất là vào buổi đêm thế này..."

Không hẳn là chỉ thích vì vẻ đẹp của chúng mà là vì chỉ có biển là bao dung, có thể chấp nhận và chứa hết mọi tội lỗi, đau khổ của con người. Vì thế, Yoonji rất thích biển. Dáng vẻ như một kẻ mơ mộng, khác xa với cái cô nàng hay làm trò, thích chọc phá và gây chiến với anh.

Cô thều thào tiếp.

Yoonji: "Jiyoung, anh thích mùa xuân không?"

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!