Kết quả xét nghiệm không nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngoại trừ chính chủ và nhà họ Đặng ra thì ai cũng cảm thấy vui mừng cực kì.
Mạc gia vội vội vàng vàng thông báo tin tức này đến cho cả nhà họ Đặng. Mạc phu nhân sau khi biết được Đặng Gia An thực sự là con gái thất lạc bấy lâu thì bà đã không kìm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bà ôm lấy mấy tờ giấy xác định thân nhân kia, gào khóc.
"Mạc Mạc, Mạc Mạc cuối cùng cũng về rồi."
Giọng bà nghẹn ngào, bà mất con gái ngần ấy năm, mấy chục ngàn ngày đêm không có giây phút nào là vui vẻ đối với bà hết.
Mạc tổng cũng không ngờ bản thân thật sự tìm được con gái.
Trong những năm qua, ông trời đã từng cho bọn họ hi vọng rồi lại cướp lấy một cách tàn nhẫn.
Thế nên sau khi nghe được Đặng Gia An có thể là con gái bọn họ, thậm chí còn có cả tín vật năm xưa nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
Sợ ông trời lại khiến cho bọn họ phải thất vọng một lần nữa.
Nhưng lần này trời cao không làm họ phải thổn thức.
Nhà họ Đặng.
Đặng phu nhân và Đặng lão gia đã trở về sau nhiều ngày ở nước ngoài. Sự việc lần này quá lớn, thực sự khiến cho tất cả phải dừng lại và suy nghĩ.
Phòng khách Đặng gia.
Đặng Gia An cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm do nhà họ Mạc mang tới chiều nay.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là trăm mối suy nghĩ ngổn ngang.
May mắn là nhà họ Mạc cũng không hối thúc, ít nhất họ còn để cho cô thời gian nhất định để suy nghĩ và có những quyết định cho tương lai.
Thực ra thì...
Việc nhận lại người thân không làm cho Đặng Gia An nhận lại nhiều cảm xúc.
Cô ở nhà họ Đặng từ năm năm tuổi. Từ khi ấy cô đã quên mất căn nhà ban đầu của bản thân, cũng không nhớ nổi những kí ức ban đầu.
Cô thừa biết chuyện bản thân chỉ là con nuôi do ba mẹ thương và nhận về. Nhưng từ lâu cô đã thực sự coi bản thân là người của gia đình này, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm lại ba mẹ ruột cả.
Vốn dĩ Đặng nhị tiểu thư còn đoán rằng bản thân bị ba mẹ ruột ghét bỏ rồi ném đến cô nhi viện.
Thế nên từ khi còn nhỏ cô đã không có ý tưởng đi tìm lại người thân cùng chung dòng máu với mình.
Đặng Minh Nguyệt thở dài một tiếng, bọn họ đã nói chuyện cả một buổi chiều hôm nay rồi.
Việc nhận thân là do quyết định cuối cùng của Đặng Gia An.
Nếu cô muốn trở về Mạc gia, bọn họ vẫn là gia đình của cô, vĩnh viễn là người một nhà. Còn nếu cô không có ý định đó, thì nhà họ Đặng sẽ là chỗ dựa tinh thần và cũng là mái nhà của cô, cho dù Mạc gia có lớn mạnh thế nào cũng không thể cưỡng ép người quá đáng được.
Đặng Gia An hiểu tâm ý của ba mẹ, cô vô cùng cảm động và gật đầu một cách trịnh trọng.
"Con sẽ suy nghĩ kĩ, cảm ơn ba mẹ nhiều lắm."
Bà Đặng nghe thấy thế bèn cười mắng.
"Cái con bé ngốc nghếch này, cảm ơn gì chứ? Con học đâu ra cái thói khách sáo như vậy?"
Thế là...
Vài ngày sau đó, ngày nào Mạc gia cũng sẽ xuất hiện ở nhà họ Đặng.
Không phải tặng quà thì là tặng quà, không phải làm thân thì cũng là làm cho thân hơn.
Chẳng mấy chốc, hai vị phu nhân của hai nhà cũng bắt đầu trở lên thân thiết hơn.
Nhà họ Mạc cùng nhà họ Đặng cũng kết giao được rất nhiều những mối làm ăn. Và hơn hết, trong thủ đô phồn hoa tấp nập này, họ lại thật sự tìm được những người bạn, những người tri kỉ hợp tính.
Trong những ngày này, Mạc gia thực sự không hối thúc Đặng Gia An lấy nửa lời.
Họ không hề thúc giục cô nhận người thân, cũng không gây sức ép cho cô.
Họ biết, cô cũng vất vả rồi.
Đặng Gia An thấy vậy thì cảm động vô cùng, cũng thầm cảm ơn họ đã hiểu và không ép buộc cô.
Thực sự, nếu để chọn lựa, cô vẫn không biết bản thân nên làm thế nào nữa.
Mấy ngày này đối với Hoắc Thiếu Huyền đúng là không chịu đựng nổi.
Chỉ cần hắn vừa đặt chân đến Đặng gia là sẽ bị hai nhà kia liên thủ gây khó dễ không ngừng.