Linh Đan Cười tươi như nhặt được vàng. Xem như số lẻ là tiền lương thực tế cô nhận được trong một tháng, so với mặt bằng chung ở Việt Nam cũng không hề thấp. Nhưng cô vẫn cả thấy mình thiệt thòi, cô cười cười nịnh nọt anh: “Còn một điều duy nhất nữa ạ, Đại Boss có thể chịu thuế thu nhập cá nhân giúp tôi không?”
Linh Đan Không biết chính nụ cười xinh đẹp của cô đã khiến tâm hồn của Victor Nguyễn phiêu bạt tận phương nào. Anh không kịp suy nghĩ yêu cầu phi lí của cô vì theo pháp luật Việt Nam bất kỳ ai có thu nhập cao đều phải nộp thuế. Bởi vậy cô vừa dứt lời anh liền trả lời trong vô thức: “Được”.
Điều đó đồng nghĩa với việc anh phải trả giúp cô mỗi tháng hơn hai trắm triệu đồng tiền thuế. Lúc anh bình tĩnh suy nghĩ lại thì quá muộn, Linh Đan đã phô tô xong thành hai bản hợp đồng.
Cô cũng không quên ghi thời gian ký hợp đồng là bốn giờ sáng trước khi viết mục ngày tháng năm.
Hai người nhanh chóng ký vào hợp đồng sau đó mỗi người giữ một bản.
Victor Nguyễn nghỉ ngơi được một lát rồi chuẩn bị tới trụ sở chính. Anh nghĩ Linh Đan chắc hẳn đang rất phấn khích để đi làm vì lúc ký hợp đồng xong anh chưa bao giờ thấy cô vui như thế.
Nhưng khi Victor Nguyễn đi ra phòng khách lại không thấy cô ở đó, trong đầu anh đang suy nghĩ có lẽ cô đi vào phòng của Anh Tài hoặc phòng Nguyên Vũ ngủ.
Anh lấy điện thoại ra vừa bấm tìm số của cô vừa đi đến ghế sô pha ngồi. Nhưng anh chưa kịp ngồi xuống đã bị cảnh tượng đang nằm ngủ của Linh Đan lúc này làm cho tâm hồn anh điên đảo. Điện thoại trên tay anh chưa kịp bấm gọi cho cô cũng bị rớt xuống nền nhà.
Linh Đan nằm cuộn tròn trên ghế dài sô pha ngủ ngon lành. Mà tư thế ngủ của cô khiến chiếc áo sơ mi cô mặc trên người bị kéo lên, toàn bộ nửa người dưới của cơ thể cô lộ ra ngoài. Đường cong bỏng mắt và bộ phận nhạy cảm của cô phơi bày trước mắt khiến cơ thể anh lập tức sục sôi.
Sinh thời đàn ông buổi sáng thường rất nhạy cảm lại thêm cảnh xuân xinh đẹp vô hạn trước mắt, Victor Nguyễn như được uống xuân dược.
Anh không dám ở phòng khách mà chạy nhanh về phòng của mình. Anh sợ nếu còn ở đó anh sẽ không thể khống chế được hành động của mình.
Khi anh vừa về phòng, điện thoại của anh ngoài phòng khách lại đổ chuông. Đứng cách một tấm cửa anh do dự có nên ra ngoài bắt máy hay không. Lần đầu tiên trong đời anh không dám tự nhiên đi lại trong phòng của mình như vậy.
Thế nhưng chuông điện thoại của anh vang lên hoài không dứt, phòng khách vẫn im lặng. Do dự một hồi cuối cùng anh cũng ra ngoài. Anh mang theo tấm chăn đắp lên người cô rồi mới nhặt điện thoại của mình lên nghe.
Trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là Vinh. Victor Nguyễn vuốt màn hình nghe: “Alo”.
Đầu bên kia giọng tài xế Vinh tỏ ra khá lo lắng: “Tổng giám đốc đang ở đâu ạ?”
“Khách sạn Victory.” Victor Nguyễn nói ngắn gọn, tầm mắt của anh vẫn không dời khỏi Linh Đan. Cô đang ngủ ngon.
Tài xế Vinh lễ phép: “Vâng thưa tổng giám đốc. Tôi sẽ tới đón anh đến trụ sở ngay ạ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!