Ông Chaleo Puttichai quay qua hỏi Linh Đan: “Đi tới công ty sản xuất của Victory mất bao lâu?”
Linh Đan đang khó sử với hành động của Victor Nguyễn, nghe ông Chaleo Puttichai hỏi cô như vớ được phao cứu sinh: “Dạ đi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ sẽ tới nơi ạ!”
Cô tính toán với đoạn đường hơn 20km nếu giờ cao điểm thì không biết đi bao lâu vì tình trạng kẹt xe, nhưng bây giờ là chín giờ sáng đã qua giờ cao điểm nên xe chạy sẽ rất nhanh.
“Cháu học tiếng Thái lâu chưa?” ông Chaleo Puttichai tỏ ra ngạc nhiên với khả năng nói tiếng Thái lưu loát của Linh Đan.
“Dạ cháu cũng mới học, bạn học chung với cháu người Thái bắt cháu dạy tiếng Việt cho anh ta thế là cháu bắt anh ta dạy tiếng Thái cho cháu. Có qua có lại ạ!” Linh Đan thật thà trả lời.
Ông Chaleo Puttichai nhìn Linh Đan đánh giá: “Cháu rất thông minh, mới học mà nói được như thế thực sự rất giỏi”.
Linh Đan cười cười nói: “Cũng may xếp của cháu không. hiểu tiếng Thái nếu không sẽ cười cháu chết đấy ạ. Người bác nên khen giỏi là anh ấy ạ!”
Linh Đan cố tình nép người vào ghế để ông Chaleo Puttichai nhìn thấy Victor Nguyễn bên cạnh, cô nói tiếp: “Anh ấy chỉ hơn cháu năm tuổi nhưng chỉ trong bốn năm đã gây dựng được sự nghiệp như hiện tại. Còn cháu mới ra trường đi làm tại Victory được hai tuần còn chưa nhận lương lần nào ạ!”
Đây cũng chính là lí do Linh Đan chọn đi làm tại Victory chứ không phải Thiên Long mặc dù mức lương Victor Nguyễn trả cho cô chỉ bằng một nửa Hoàng Long trả.
Ông Chaleo Puttichai cảm thấy khó tin lời Linh Đan nói: “Con trai bác năm nay 28 tuổi nhưng bác chưa tin tưởng để giao sự nghiệp lại cho cu cậu. Có lẽ sau chuyến công tác này bác phải suy nghĩ lại”.
Linh Đan tự hào nói về Victor Nguyễn với ánh mắt sáng rực: “Con trai bác bằng tuổi xếp cháu đấy ạ. Cháu nghĩ anh ấy đạt được thành công như ngày hôm nay nói lên sản phẩm do tập đoàn Victory của anh ấy làm ra rất có uy tín ạ!”
Ông Chaleo Puttichai gật đầu: “Cháu nói đúng, bởi vậy bác cũng đang nóng lòng để được chứng kiến tận mắt sản phẩm của tập đoàn Victory sản xuất đây. Chuyến đi này lẽ ra bác nên đưa con trai bác đi cùng để học hỏi”.
Linh Đan quay lại nhìn Victor Nguyễn thấy anh đang say sưa nhìn cô nói chuyện với ông Chaleo Puttichai. Cô hơi chột dạ vì nãy giờ nói về anh nhưng cũng may anh không biết tiếng Thái. Linh Đan tỏ ra thần bí nói với ông Chaleo Puttichai: “Bác ơi, sao bác cũng là xếp lớn mà bác thân thiện như thế còn xếp của cháu bác biết chúng cháu gọi anh ấy là gì không?”