Chương 22. Ngã vào lòng anh
Lãnh Tử Duật vì thế mà rất nhanh đã tiến về phía Châu Thu Huệ đang đứng. Anh đi lên trên cầu thang chỗ cô ấy đang tựa vào, đứng gần mới thấy Châu Thu Huệ trông vô cùng nhỏ bé và yếu ớt.
Trong lòng Lãnh Tử Duật bỗng dâng trào cảm giác áy náy. Đúng là thời gian vừa rồi anh đã quá vô tâm không để ý tới cô.
Dù gì Châu Thu Huệ cũng chỉ là một cô gái, vậy mà lúc nào cũng muốn bắt kịp với tốc độ làm việc giống như Lãnh Tử Duật anh. Đối với Thu Huệ cố ấy thì đúng là quá vất vả và thiệt thòi rồi.
Chỉ còn một bậc cầu thang nữa là Lãnh Tử Duật đã đi tới bên cạnh Châu Thu Huệ. Nhưng mà đúng lúc ấy, bàn tay Châu Thu Huệ chợt run lên rồi không bám chắc vào tay vịn cầu thang được nữa. Cô cứ thế lao người về phía trước.
“A!”
“Thu Huệ cẩn thận!” – đằng xa Lục Gia Hân và Châu Minh Đạt hét lên thất thanh, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt tiếp nữa.
May sao, Lãnh Tử Duật vừa dang tay ra thì đã ôm trọn được cơ thể của Châu Thu Huệ vào lòng, sau đó một tay còn lại của anh bám chặt lấy tay vịn cầu thang để giữ cho cả hai cùng đứng vững. “Anh Tử Duật..” – Châu Thu Huệ lúc này vẫn nhắm tịt mắt lại vì hoảng sợ, cả người run lên ôm chặt lấy Lãnh Tử Duật không buông, cơ thể cô dính chặt vào người anh như một chất keo dính.
Lãnh Tử Duật lần này cũng thực sự bị dọa cho thất kinh hồn vía, dù bề ngoài tỏ ra không có gì nhưng tim anh vẫn chệch mất một nhịp.
Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt của Châu Thu Huệ rồi ra sức trấn an: “Không sao, không sao. Em đừng sợ”
.
Sau đó, Lãnh Tử Duật một tay bế Châu Thu Huệ đi xuống rồi sau đó nhẹ nhàng đặt cỗ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách. “Lậy trời lậy phật may mà có Tử Duật. Châu Thu Huệ con thật sự dọa bố mẹ sợ chết khiếp rồi đó” – Lục Gia Hân ấm ức mắng con gái, nhưng ngay sau đó bà ta lại chạy ra ôm chầm lấy Chầu Thu Huệ rồi không ngừng xoa lưng cô vỗ về.
“Mẹ, con không sao rồi mà… mẹ đừng lo nữa”
Châu Thu Huệ nở nụ cười yếu ớt để trấn an mẹ mình, một lúc sau thì Lục Gia Hân cũng chịu buông quay ra rồi cúi người cảm ơn Lãnh Tử Duật.
“Tử Duật may là có con. Có con ở bên cạnh chăm sóc cho Thu Huệ thì đời này bác chẳng còn mong mỏi gì nữa.”
“Thôi nào mẹ, mẹ đừng khiến anh Tử Duật bị áp lực thêm nữa.”
“Anh không thấy áp lực gì cả”.
Mấy chữ này Lãnh Tử Duật vừa nói ra, ngay lập tức khiến cho Chậu Thu Huệ và Lục Gia Hân ngơ người nhìn anh một cách ngây ngốc.
“Tử Duật, anh.”
“Không nói chuyện này nữa, Thu Huệ, em cảm thấy sao rồi? Còn thấy mệt lắm không?”
Thấy Lãnh Tử Duật quan tâm mình như vậy, Châu Thu Huệ tự nhiên lại cảm thấy sống mũi cay cay.
Để hóa trang thành bộ dạng ốm yếu như vậy, đồng thời cũng là để che đi hết những dấu vết mà tên Hạo Anh Kiệt kia đã để lại trên cơ thể của cô ngày hôm qua, cô lại phải nhờ cậy đến cô gái Châu Cẩm An lần trước.
Đúng là tay nghề của Châu Cẩm An không hề tầm thường một chút nào, chỉ trong nháy mắt, làn da của Châu Thu Huệ đã trở nên xám xanh cả lại, nhìn dù vẫn xinh đến mê hồn nhưng là vẻ đẹp ốm yếu. Ai thấy cũng phải thương xót mà nảy sinh cảm giác muốn được che chở cho cô gái này. . “Anh Tử Duật, em uống thuốc xong thì đỡ hơn nhiều rồi. Hay chúng ta vẫn theo như kế hoạch cũ, hôm nay em nhất định phải đi cùng anh để khảo sát tình hình mua sắm tại các trung tâm thương mại”
Chầu Thu Huệ giọng tuy yếu ớt nhưng tỏ vẻ đầy quyết tâm.
“Thu Huệ, con đã như thế này rồi còn muốn đi đâu nữa hả? – Lục Gia Hân giả vờ như không chịu được vẻ uy khuất kia của con gái mình nên đành phải lên tiếng.
“Mẹ, đây là vì dự án hợp tác quan trọng bên công ty của anh Tử Duật, con đã hứa với anh ấy.” Chầu Thu Huệ còn đang nói giở thì Lãnh Tử Duật đã nắm chặt tay cô, ngăn cho cô không nói tiếp rồi cương quyết nhìn cô nói: “Thu Huệ, em nghe lời bác gái nói đi. Hôm nay trước hết là nghỉ ngơi ở nhà cái đã, chuyện lần này để hôm khác đi là được rồi”
“Nhưng.” – Châu Thu Huệ cắn chặt môi dưới, trông cô lúc này càng xinh đẹp hơn gấp vài lần. Lãnh Tử Duật trông thấy vậy thì không kiềm được lòng mà giơ tay lên vuốt mái tóc tơ mềm của Châu Thu Huệ, anh nhẹ giọng dỗ dành cổ như dỗ dành một đứa trẻ: “Thôi nào Thu Huệ, anh biết là em muốn giúp anh. Nhưng sau chuyện lần này, anh sẽ không để em đi theo ảnh học chuyện kinh doanh nữa, em cần tập trung cho Châu gia và chăm sóc sức khỏe của mình thật cẩn thận trước đã”
“Hức, nhưng khó khăn lắm mới có dịp được đi ra ngoài cùng anh em lại bị ốm như vậy. Hức!” – Châu Thu Huệ cúi gằm mặt xuống, giả như đang muốn ngăn không cho nước mắt chảy ra.
“Hay là vậy đi… hôm nay anh ở lại đây ăn cơm cùng với gia đình em. Cũng lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau” – Lãnh Tử Duật sợ Chậu Thu Huệ sẽ bật khóc nên phải tìm cách xoa dịu cô ấy, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp về bữa cơm tại Châu gia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!