CHƯƠNG 6: CẬU BÉ ĐÁNG YÊU BÀN CHUYỆN HỢP TÁC
Sau khi nghe thấy lời của Thanh Bảo ở trên xe lúc sáng, Lý Tuấn Kiệt đã đặc biệt nghe ngóng về Thịnh Thế Hùng với các cô giáo nhà trẻ, tin đồn quả nhiên không sai, các cô giáo nhà trẻ nghe thấy tên của Thịnh Thế Hùng thì liền mở cờ trong bụng, còn tìm ảnh của anh ta cho Lý Tuấn Kiệt xem.
Chỉ nhìn ảnh thôi, cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người rồi.
Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có quyền có thế như vậy, nếu như làm Ba của mình, vậy thì sau này mẹ không cần vất vả như vậy nữa rồi, cũng sẽ không bị người ta ức hiếp.
Lý Tuấn Kiệt phồng má khuôn mặt như bánh bao nhỏ của mình lên, nắm chặt nấm đấm nhỏ, trong lòng thầm cổ vũ mình:
Lý Tuấn Kiệt, cố lên! Hạnh phúc của mẹ toàn bộ nhờ cả vào mày đó.
Chính vào lúc này, một đội xe sang màu đen lũ lượt lái vào quảng trường quốc tế Thịnh thị.
Đầu tiên là một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen, tiếp theo là một chiếc Rolls Royce cao lớn bá khí, tiếp theo là bốn chiếc BMW cùng màu.
Đội xe ngừng lại ở cửa chính của Quốc Tế Thịnh thị.
Những người trên Mercedes-Benz và BMW bước xuống đầu tiên, tạo thành một vòng tròn xung quanh chiếc Rolls-Royce, sau đó, cửa vị trí lái xe của chiếc Rolls-Royce mở ra, một người đàn ông mặc vest và mang giày da bước xuống.
Người đàn ông đi vòng tới hàng ghế phía sau, một tay mở cửa xe, sau đó dùng tay chặn ở phía trên cửa xe.
Lý Tuấn Kiệt trừng đôi mắt to như quả nho nhìn chăm chăm vào đó.
Nhìn thấy đôi giầy da màu đen, đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần.
Đợi người đàn ông ra khỏi xe hoàn toàn, chỉ bóng lưng thôi cũng đã đàn áp khí thế của tất cả người và xe ở xung quanh rồi, như hạc giữa bầy gà, toát ra khí tức tôn quý nguy hiểm.
Thịnh Thế Hùng!
Đây chính là bạn trai mà cậu phải tìm cho mẹ!
Lý Tuấn Kiệt lập tức đuổi theo.
“Ba, Ba….Ba Thịnh Thế Hùng, đợi con với!”
Một con người nhỏ bé, chân ngắn như cậu, chạy mà thở hổn thở hển, cho nên dứt khoác gióng họng lên gọi.
Ba chữ ‘Thịnh Thế Hùng’ này quả nhiên có tác dụng phi phàm ở thành phố Cổ.
Đám người nhanh chóng nhìn về phía bé.
Trợ lý đặc biệt của Thịnh Thế Hùng nhỏ tiếng nói: “Sếp, cậu bé nhỏ đó hình như kêu sếp…”
Lời nói phía sau, Trương Tùng Bách không có cơ hội nói ra, ánh mắt nghiêm nghị đáng sợ như muốn ăn thịt người của sếp, khiến Trương Tùng Bách rụt cổ lại.
Nhưng cậu bé nhỏ một mạch chạy tới trước mặt Thịnh Thế Hùng, trực tiếp vươn tay ôm lấy đùi: “Thịnh Thế Hùng, con có một hợp tác muốn bàn.”
Đám người: “???”
Là thời đại trở nên quá nhanh chóng rồi, hay là bọn họ quá OUT, một đứa bé nhỏ như vậy mà cũng chạy ra ngoài làm việc rồi ư???
Đôi con ngươi đen láy của Thịnh Thế Hùng khẽ híp lại, cúi đầu nhìn cậu bé nhỏ.
Nếu đổi lại là người khác, bị Thịnh Thế Hùng nhìn như vậy, chỉ e đã run như cầy sấy từ lâu rồi, nhưng Lý Tuấn Kiệt lại ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Nếu như từ chối thì nhất định sẽ hối hận đó.”
Khẩu khí thật lớn!
Trương Tùng Bách đã nhìn thấy trước cảnh tượng cậu bé nhỏ bị Thịnh Thế Hùng hạ lệnh lôi đi luôn rồi, anh ta không nhẫn tâm mà dời ánh mắt đi.
Vì vậy, mà đã để lỡ qua một sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Thịnh Thế Hùng.
Thằng nhóc này…vậy mà lại giống hệt anh lúc còn nhỏ.
Quả thực là như đúc ra từ một khuôn vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Thế Hùng suýt nữa đã tưởng mình xuất hiện ảo giác rồi.
Quỷ sai ma khiến, Thịnh Thế Hùng mở miệng nói: “Đưa nó đến văn phòng của tôi.”
“Ồ…dạ được.”
Trương Tùng Bách nhất thời có chút không hồi thần kịp, nhìn thấy Thịnh Thế Hùng đã đi về phía cửa thang máy, lập tức vội vàng bế cậu bé nhỏ đuổi theo.
Thịnh Thế Hùng đi thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đốc.
Trương Tùng Bách đưa Lý Tuấn Kiệt vào thang máy nhân viên.
Anh ta tràn đầy hứng thú với cậu nhóc đẹp như tượng tạc trước mắt này: “Cháu tìm sếp chú để bàn hợp tác gì vậy hả?”
“Bí mật.”
Lý Tuấn Kiệt chớp chớp đôi mắt to, bắt đầu moi móc thông tin: “Chú cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của sếp chú là gì?”
“Con người sếp rất tốt mà, vừa đẹp trai vừa có tiền, cái khuyết điểm duy nhất là thiếu phụ nữ, ông cụ nhà cứ gọi điện thoại thúc giục được ẵm cháu, đã gọi đến cả văn phòng luôn rồi đó. Ừm…”
Trương Tùng Bách đang nói thì đột nhiên cảm thấy không đúng, anh ta đây là???
Sao anh ta lại nói chuyện bí mật như vậy của sếp với cậu nhóc rồi?
Trương Tùng Bách nhịn không được mà vươn tay véo khuôn mặt của Lý Tuấn Kiệt: “Cậu nhóc năm nay cháu mấy tuổi rồi?”
Lý Tuấn Kiệt cười nói: “Đừng vội, nếu như thuận lợi, thì chúng ta sẽ rất thân thiết với nhau thôi.”
Trương Tùng Bách: “???”
“Ding—”
Cửa thang máy mở ra, Lý Tuấn Kiệt gật đầu nói với Trương Tùng Bách: “Cảm ơn chú Trương đã đưa cháu lên, cháu tự vào là được rồi.”
Trương Tùng Bách: “…..” Anh ta từ trợ lý đặc biệt giáng xuống thành tên chỉ đường rồi sao?
Lý Tuấn Kiệt đã đi vào văn phòng của Thịnh Thế Hùng.
Trương Tùng Bách nhấc bước muốn đi theo vào, nhưng nhớ đến cậu nhóc ban đầu đã gọi Thịnh Thế Hùng là ‘Ba’, nghĩ kỹ lại, khuôn mặt hai người hình như khá là giống nhau, thế là Trương Tùng Bách lại thu bước chân lại.
Bên trong rất có khả năng sẽ can thiệp đến bí mật riêng tư cá nhân của sếp.
Anh ta phải kìm sự tò mò lại.
Trong văn phòng hào khí, Thịnh Thế Hùng nhìn cậu nhóc trước mắt, trực tiếp nói thẳng: “Bàn hợp tác, lợi ích là gì?”
“Lợi ích đương nhiên là con rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!