CHƯƠNG 55: LẠI BỊ SÀM SỠ
Đương nhiên cô không hề quên buổi tối năm năm trước, vì uống một ly rượu của Hồ Vy Vy nên cô mới…
Ánh mắt Lý Triều Kha trở nên tỉnh táo, cô kiên quyết đẩy ly rượu ra, nói với Thịnh Thế Hùng bằng chất giọng lạnh lùng: “Tôi không uống rượu, lần sau đừng rót rượu cho tôi nữa.”
“Một ngày vui như thế này, uống ly nhỏ thôi cho thêm vui.” Thịnh Thế Hùng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô cứng rắn như vậy.
Hôm nay anh đã chuẩn bị sẵn chai rượu này, đây là rượu quý Lafite năm 82.
Lý Triều Kha phớt lờ anh, chỉ lấy xương cá ra cho con trai mình, nghiêm túc vùi đầu ăn cơm.
Cậu bé ăn đến là vui vẻ.
Lý Triều Kha nghĩ kể từ lúc từ nước ngoài về, công việc của cô bận rộn, hàng đống chuyện lặt vặt đè trên vai, mình cũng chẳng có mấy thời gian bầu bạn với con, cùng ăn chung bữa cơm với con trai mình.
Vì không mướn bảo mẫu và người làm, Lý Triều Kha để chén đũa ở đó mai rửa, nhưng đến lúc cậu bé chơi đến mệt mỏi lại bị cô hối đi tắm.
Cậu bé từ chối lời đề nghị để cô tắm cho mình.
“Ba nói nam nữ không được gần gũi với nhau, gà con của Tuấn Kiệt không được cho mẹ thấy.”
Lý Triều Kha dở khóc dở cười: “Ai mà thèm nhìn gà con của con, mẹ là mẹ ruột của con đấy!”
“Mẹ ruột cũng không được.”
Cậu bé dựng ngón tay cái lên trước mũi, lắc đầu một cách nghiêm túc.
Lý Triều Kha cạn lời.
Cô thầm than thở trong lòng, đó nhìn đi, chưa được bao lâu mà Thịnh Thế Hùng đã mua chuộc con trai của cô rồi, bây giờ đến tắm rửa cũng không chịu cho cô tắm cho con.
Lý Triều Kha vắt quần áo mình đã mua cho con lên giá, cô mở nước nóng, dặn dò: “Con tự mình cởi đồ đi, mẹ đi gọi ba đến tắm cho con.”
“Dạ được, cảm ơn mẹ nhiều.”
Ánh mắt của cậu bé lấp lánh nụ cười.
Lý Triều Kha bước ra khỏi nhà tắm, tìm thấy Thịnh Thế Hùng trong nhà bếp.
Anh đã rửa xong hết chén đũa, đang cầm khăn nghiêm túc lau vách tường trong nhà bếp, lau đến là cẩn thận.
Bên dưới ánh đèn, trông gương mặt của anh có vẻ rất nghiêm túc, nhất là ánh sáng hắt lên gương mặt ấy, trông dịu dàng vô cùng.
Anh tuấn đến mức khiến cho cô muốn hôn anh.
Lý Triều Kha rung động, cô cắn môi, dời tầm mắt đi, giọng nói lạnh lùng: “Con trai muốn anh tắm cho nó.”
“Được rồi.”
Thịnh Thế Hùng làm xong việc nhà cuối cùng, anh phơi cái khăn đã được rửa sạch sẽ rồi đi ra khỏi nhà bếp.
Lý Triều Kha nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy, vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man, đến phần mông cũng hơi vểnh lên.
Cô sờ gò má đỏ ửng của mình, đi vào một gian nhà tắm khác để tắm rửa.
Có lẽ vì lâu rồi chưa được thoải mái như thế, cô ngủ thiếp đi trong lúc đang ngâm bồn.
Sau khi Thịnh Thế Hùng lau người cho con trai xong, anh không thấy Lý Triều Kha đâu, bèn đi vào trong nhà tắm bên cạnh.
Vừa nhìn đã thấy người phụ nữ ấy ngủ quên trong nhà tắm.
Làn da trắng ngần, cao cao thấp thấp, quyến rũ vô cùng.
Cô nằm ở đó, giống hệt như một đóa hoa hồng cao quý, khiến cho anh muốn hái.
Thịnh Thế Hùng bước đến kéo vòi nước đi, cầm cái khăn tắm lớn quấn quanh người Lý Triều Kha, bế bổng cô lên đi vào trong phòng ngủ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở của Thịnh Thế Hùng phả vào trong mũi của Lý Triều Kha.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, bèn nhíu mày.
Hành động của cô lại dẫn ngòi nổ trong lòng anh, vừa đúng lúc hai người bước đến bên giường, anh đặt cô xuống rồi đè lên người cô.
Đôi môi đỏ của cô bị gặm, Lý Triều Kha mơ mơ màng màng mở mắt, cô nửa híp nửa mở, sau khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cảm nhận được bàn tay của anh luồn vào trong khăn tắm…
Lý Triều Kha liều mạng đẩy anh ra, cô trần truồng nhảy xuống giường, chiếc khăn rơi xuống đất cũng không dám quay đầu nhặt, bán mạng chạy ra khỏi phòng, qua căn phòng bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, cô mới thở hồng hộc.
Trong phòng ngủ, Thịnh Thế Hùng nhìn thấy con thỏ đã dâng lên đến miệng mình còn chạy thoát, anh không khỏi nhếch môi cười.
Anh phát hiện ra, anh rất kiên nhẫn với Lý Triều Kha.
Nếu như là người phụ nữ khác chơi trò lạt mềm buộc chặt như thế, sợ rằng anh đã quay đầu bỏ đi rồi.
Nhưng chỉ có người phụ nữ này là khác, bộ dạng bỏ trốn của cô ấy mới quyến rũ làm sao.
Sớm muộn gì…
Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh muốn khiến cho cô ấy cam tâm tình nguyện nằm dưới thân anh, dùng miệng cởi nút áo, thắt lưng cho anh.
Anh muốn công chiếm mỗi một tấc da thịt của cô, khiến cho cô thần phục anh.
Lý Triều Kha không biết đến suy nghĩ đáng sợ của Thịnh Thế Hùng, nếu như biết anh có ham muốn này, cô phải xốc dũng khí lên diễn một màn kịch cám dỗ, để cho Thịnh Thế Hùng ngỡ rằng mình là một người phụ nữ dung tục, khiến cho anh tránh xa cô ra.
Cô đang tự ngẫm lại mình.
Tại sao lại có thể yên tâm ở trong nhà của người đàn ông này, ngủ thiếp đi trong lúc tắm?
Tại sao lời lẽ và hành động của anh ta càng lúc càng quá đáng, thế nhưng cơn giận của cô lại mỗi lúc giống sét to mưa nhỏ, phô trương thanh thế đây?
Ngày hôm sau, Lý Triều Kha thức dậy, thấy Thịnh Thế Hùng đã đưa con trai đi học rồi, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, bánh mì kẹp và sữa nóng hôi hổi.
Lý Triều Kha tự giễu: “Đúng đồ ăn sáng đàn ông làm, không có gì bất ngờ cả.”
Nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp.
Đã nhiều năm nay, Lý Triều Kha vẫn luôn khao khát hơi ấm gia đình.
Sau khi ăn sáng xong, Lý Triều Kha lên công ty.
Hôm nay ông chủ đến công ty, nhìn thấy Lý Triều Kha bèn lập tức gọi cô vào phòng làm việc, dặn dò cô một cách nghiêm túc.
“Người đến đây ngày hôm nay là một khách hàng lớn, có sức mua sắm cao, hơn nữa ông ta còn quen nhiều bạn bè có địa vị cao trong giới, tuyệt đối không được đắc tội người ấy, nhất định phải phục vụ chu đáo.”
“Chuẩn bị đơn hàng này cho kỹ lương, sau này chi nhánh của chúng ta không cần phải sầu về chuyện không có đơn hàng nữa.”
Lý Triều Kha gật đầu: “Ông chủ yên tâm đi, nhất định tôi sẽ phục vụ tốt mỗi vị khách hàng.”
Cô là nhà thiết kế mà Châu Âu đã giới thiệu, tôi tin rằng cô sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng.” Ông chủ cười cười rồi nói.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Ông chủ cao giọng mà nói.
Lý Triều Kha gật đầu với ông chủ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng Thiết kế trưởng vừa bước vào đã gọi Lý Triều Kha lại: “Nếu như cô cũng ở đây thì chúng ta giải quyết vấn đề này đi.”
Trong lòng Lý Triều Kha cảm thấy ngạc nhiên, cô ngừng bước.
Thiết kế trưởng mở tập văn kiện ra, nhìn ông chủ: “Chúng ta vừa mới nhận được một vụ kiện, Lý Triều Kha ăn cắp bản thảo đối thủ của chúng ta.”
“Không thể nào!” Lý Triều Kha lập tức phản bác ngay.
Bản thảo này là lễ phục cô thiết kế cho Hồ Vy Vy.
Đây là do cô vẽ ra từng nét từng nét một.
Tất cả đều là tâm huyết của cô.
Thiết kế trưởng nhìn Lý Triều Kha, đanh giọng mà nói: “Tôi tin rằng với nhân phẩm của cô, cô sẽ không làm như thế.”
“Nhưng vấn đề là bây giờ không chỉ khách hàng đang làm loạn, thiết kế sư đối thủ cũng đang làm loạn, thậm chí bọn họ còn nói nếu như không đuổi việc cô, không bắt cô công khai xin lỗi thì sẽ tố cáo công ty chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!