CHƯƠNG 22: CÒN MUỐN LẤY NÒI GIỐNG CỦA TÔI À?
Thấy con trai ở đây, anh ta chắc sẽ không đê tiện như vậy, Lý Triều Kha lúc này mới nhích chân bước tới.
Vừa ngồi xuống, ngón tay mát lạnh của người đàn ông đã luồn vào mái tóc dài của cô, ngón tay nhẹ nhàng massage da đầu, khiến Lý Triều Kha như bị điện giật.
Kỹ thuật sấy tóc của người đàn ông rất tốt, rất chuyên nghiệp.
Lúc này Lý Triều Kha suy nghĩ, nếu trước mặt là có tấm gương lớn thì tốt, muốn nhìn xem mái tóc của mình, bồng bềnh trong tay anh ta như thế nào.
“Biết hưởng thụ nhỉ?”
Giọng nói trầm ngâm đầy mỉa mai của người đàn ông, đột nhiên phát lên ở sát bên tai cô.
Lý Triều Kha bị hù một phen hú vía, suy nghĩ mông lung của cô bị dập tắt, cô đưa tay lên sờ mái tóc của mình, nó đã khô hẳn, rất mềm mại, và dễ chịu.
“Kỹ thuật sấy tóc của anh cũng tốt lắm.”
Cô cám ơn một cách miễn cưỡng, đứng dậy, đi về giường.
Cậu bé hiểu chuyện nhanh chóng nằm lên giường, thấy mẹ leo lên, chu đáo hỏi thăm: “Mẹ ơi, hay là, mẹ nằm chính…Umm….”
Lý Triều Kha hiểu cậu bé muốn nói gì, nhanh chóng dùng tay bịt miệng nó lại, sau đó khuôn mặt căng thẳng ngước lên nhìn Thịnh Thế Hùng.
Cũng may Thịnh Thế Hùng đã ra khỏi phòng.
Lý Triều Kha bỏ tay ra, dặn nhỏ: “Không được nói bậy.”
“Mẹ, con cám ơn mẹ đã chịu ở lại, con yêu mẹ.” Cậu bé ôm chầm lấy Lý Triều Kha, thể hiện cảm xúc chân thành.
Đầu óc rối bời của Lý Triều Kha, lại bị lời cảm ơn chân thành của con trai, làm cho cảm động. Con trai còn nhỏ như vậy, nó có quá nhiều thứ mong muốn, trong đầu cô lại nghĩ đến lời đề nghị hôm qua của Thịnh Thế Hùng, hình như….hình như cũng được.
Dù sao không có gì quan trọng bằng việc cậu bé trưởng thành trong niềm vui và hạnh phúc.
Cô nhắm mắt, vòng tay ôm cậu bé, rồi ru cho nó ngủ.
Rất nhanh thì người đàn ông cũng vào phòng, anh ta cũng leo lên giường.
Để tránh người đàn ông đè chân lên như tối hôm qua, Lý Triều Kha cố hết sức đẩy người sang mép giường, gần như chân của cô lơ lưng một nửa ở mép giường.
Nhưng Thịnh Thế Hùng sau khi leo lên giường, chỉ giật lấy cậu bé từ vòng tay của Lý Triều Kha vào vòng tay của mình, sau đó nhắm mắt lại.
Có vẻ như Lý Triều Kha đang lo xa mà thôi.
Nhưng anh ta ôm trọn con trai vào lòng là ý gì?
Chẳng lẽ nó không phải là con trai của cô sao?
Lý Triều Kha không cam tâm đẩy người sang, cũng vươn tay ôm lấy con trai.
Chỉ là lúc này, cánh tay của hai người họ đụng sát vào nhau.
Cánh tay của người đàn ông tuy lạnh nhưng da thịt của anh ta rất săn chắc, Lý Triều Kha đột nhiên có suy nghĩ, đưa tay sờ sờ, trong lòng thở dài, người đàn ông được cưng chiều thật sự có khác, tình trạng da này, hình như còn tốt hơn của mình?
“Sờ đã chưa?”
Giọng của người đàn ông đột nhiên vang lên, làm cho Lý Triều Kha không dám ngước đầu lên.
“Sờ gì, ai sờ anh, đừng tự luyến.”
Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, đôi mắt sâu của Thịnh Thế Hùng dường như có khả năng nhìn thấu tâm can người khác, anh ta nói từng chữ rõ ràng: “Cô đang sờ tôi.”
Sao thẳng thừ quá vậy.
Lý Triều Kha nghẹn lời: “…..”
“Hãy dẹp bỏ thủ đoạn dơ bẩn này, 5 năm trước để cô mang đi giống nòi của tôi, vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, 5 năm sau, tôi sẽ không phạm sai lầm này nữa.”
Nói xong, Thịnh Thế Hùng ôm lấy cậu bé định trở người đi ngủ.
Nhưng cậu bé đưa tay nắm lấy cánh tay của Lý Triều Kha trong mơ màng, giọng điệu đáng thương: “Ba, mẹ, cả nhà ba người…”
Cậu bé nói khẩu hiệu xong, bĩu bĩu môi, lại ngủ tiếp.
Nhưng cánh tay kia vẫn kéo lấy tay của Lý Triều Kha không buông.
Thịnh Thế Hùng mặt tối sầm lại, xem ra dù con trai rất thích mình, nhưng mình vẫn không thể thay thế vị trí của người phụ nữ này trong lòng nó, không nên vội vàng, phải có thêm chút thời gian.
Buổi sáng sớm hôm sau, Lý Triều Kha tắm rửa đi đến công ty.
Vừa bước vào cửa công ty, thì phát hiện mọi người đang dùng đôi mắt lớn như panda nhìn mình.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Trong lòng Lý Triều Kha có chút khó hiểu: “bà Triệu lại đến gây sự à?”
“Lý Triều Kha, cô còn giấu, cô đang qua lại với cậu Thịnh nổi tiếng?” Quầy lễ tân của công ty ai cũng hưng phấn, mặt đỏ bừng, đến nỗi như bản thân vừa ngủ với Thịnh Thế Hùng.
“Ài….” Lý Triều Kha không biết nên trả lời thế nào.
Các nhân viên khác lại có dịp phát huy năng lực bà tám của họ.
“Lý Triều Kha, cuối tuần vừa rồi, hai người đã đi đâu chơi? Hai người có…hihi…”
“Hahaha, Tiểu Ngư cô cũng rảnh quá, hỏi chuyện này. Nhưng tôi cũng muốn biết, của anh ta có lớn không, lâu không?”
“Chậc chậc, anh ta trông thật lạnh lùng và nghiêm túc, tôi không thể tưởng tượng được anh ấy trông như thế nào sau khi đạt cực khoái.”
“……”
Lý Triều Kha: “…….”
Cứu mạng với.
Có ai có thể nói cho cô biết, đồng nghiệp của cô bị khùng rồi sao.
Còn nữa, sao mọi người lại biết được Lệ Tư Đình lại có mối quan hệ với cô?
Lý Triều Kha dồn ánh mắt nghi ngờ sang Thanh Bảo đang xử lý tài liệu.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Triều Kha, Thanh Bảo nhanh chóng ngước đầu lên, giải thích: “Hôm đó không phải chị đi gặp bà Triệu sao, anh Thịnh có đến công ty tìm chị.”
Nhân viên lễ tân say sưa thở dài: “anh Thịnh thật sự rất đẹp trai! Tôi lớn như vậy, chưa từng gặp qua một người đàn ông đẹp trai như vậy.”
“Nếu đàn ông trên đường đều đẹp như vậy, các cô gái chắc đều phải chuẩn bị bỉm tả ra ngoài đường.”
“Tại sao?”
“Hahaha, cô quá ngây thơ rồi, vậy còn không hiểu.”
“Hahahaha…..”
Mọi người lại có dịp cười rung trời.
Còn Lý Triều Kha chỉ cảm thấy may mắn vì hiện giờ chỉ có Thanh Bảo biết được mối quan hệ của Thịnh Thế Hùng và Lý Tuấn Kiệt, nếu không với cái tính xoi mói của bọn họ, cô sợ mình trở thành tâm điểm của dư luận.
“Triều Kha, nếu cô đang qua lại với anh Thịnh, thì tuyệt đối đừng bỏ lỡ con cá lớn này, chỉ cô một chiêu, mau chóng có bầu, sinh một bé trai bụ bẫm, sau đó mẹ quý nhờ con, sau đó có thể trở thành bà Thịnh rồi.”
“Đúng rồi, nếu cô trở thành bà Thịnh, thì bà Triệu đó, còn dám làm khó cô nữa không.”
“Cô thực biết nói đùa, Triều Kha trở thành bà Thịnh, còn đến công ty mình đi làm không?”
“Cũng phải.” Sắc mặt của đám đồng nghiệp nữ xìu xuống: “Nói như vậy, cho dù Triều Kha chiếm được anh Thịnh, thì bọn mình cũng không có cơ hội nhìn ngắm anh Thịnh từ xa à?”
Lý Triều Kha: “…….”
Thịnh Thế Hùng đẹp như vậy sao?
“Xin lỗi, tôi không có ý gì với anh ta.”
“Không phải chứ không phải chứ” Mọi người đều cho rằng Triều Kha điên rồi: “Triều Kha, cô có biết cô đang nói không có ý với ai không?”
“Đó là ước mơ của biết bao cô gái ở thành phố Cổ, đó là anh Thịnh đó, cô lại dám nói không có hứng thú với anh ta?”
“Nói như vậy, chẳng lẽ là anh Thịnh đang cưa cẩm Triều Kha?”
“Hix hix hix…”
Tất cả mọi người đột nhiên mếu máo, cảm giác như bộ não đang đóng băng.
“Không phải chứ không phải chứ….”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!