Chương 971
Bà ấy không ngờ được rằng con bé mà mình đã tự tay dưỡng dục nhiều năm như vậy, vậy mà lại là một người lòng dạ độc ác, vì để đạt được mục đích của mình mà có thể ra tay một cách ngoan độc như vậy.
Bố Thẩm chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Vi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
So sánh con bé này với Dương Tâm, đúng thật là khác nhau một trời một vực, một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Không, cô ta thậm chí còn không xứng được so sánh với người ta nữa.
Đây chính là con gái dòng chính mà nhà học Thẩm đã dành cả mấy mươi năm bồi dưỡng ra, còn không bằng cô con gái bị vứt bỏ, phải tự sinh tự diệt.
Vừa đau lòng vừa thất vọng, càng nhiều hơn là sự áy náy đối với con gái ruột của bản thân.
Khoảng thời gian trước, ông ấy và vợ còn bận tâm đến suy nghĩ của cô con gái nuôi này, kịch liệt phản đối việc Dương Tâm trở về nhận ông bà, tổ tiên, khiến cho con bé mất hết hy vọng với gia đình này.
Nhưng kết quả thì đổi lại được gì?
Là con gái nuôi càng không cố kỵ gì mà làm tổn thương con gái ruột của ông ấy.
Mấy quyết định sai lầm của bọn họ chút nữa đã làm hại chính con ruột của bản thân rồi.
Hôm nay nghĩ lại, biết vậy đã không làm.
Thẩm Thanh Vi thấy vợ chồng hai người đều không nói gì, cảm xúc dần dần trở nên nguội lạnh.
Cô ta không biết bọn họ biết được những gì rồi, vậy nên không dám nhiều lời, hiện giờ nói thêm một câu thì xác suất nói sai sẽ tăng lên gấp mười lần.
Lẽ nào trừ việc biết cô ta nhận lại Trần Cát Phượng, bọn họ còn biết những chuyện khác nữa?
‘Bùm’ một tiếng.
Cô ta trực tiếp quỳ xuống thảm, nghẹn ngào nói: “Bố, mẹ, chính cô Trần đã dùng tình cảm chân thành của mình mà đả động đến trái tim con, khiến con thấu hiểu mọi thứ, sau đó lợi dụng tình cảm của con để trục lợi, lấy quan hệ huyết thống ra mà kích động con, vì vậy con mới nhận lại bà ta. Từ nhỏ con đã nhận được sự giáo dục cao cấp, hiểu được cái gì gọi là công ơn bố mẹ cao như núi. Bà ấy mang thai con, cho con sinh mệnh này, vì vậy con nhận lại bà ấy cũng là chuyện nên làm, lẽ nào bởi vì cái này mà bố mẹ muốn trục xuất con ra khỏi nhà họ Thẩm hay sao?”
“Ha…”
Từ cánh cửa truyền đến một giọng cười đầy châm biếm.
Thẩm Thanh Vi theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, giây phút nhìn thấy Cố Ngọc Hiểu kia, thân thể của cô ta mạnh mẽ run lên.