Chương 348
Đúng vậy.
Cô đi không được!
Bởi vì trái tim cô đã bị người đàn ông đó nhốt ở Hải Thành.
Mặc kệ chuyện anh bị thương là thật hay là giả, mặc kệ phát đạn kia là do anh tự bắn hay là do kẻ thù bắn, trong đầu cô bây giờ tất cả đều là cảnh tượng anh tùy ý đỡ một dao mà nằm trong vũng máu.
Cô, không dám lấy tính mạng của anh ra đánh cược.
Nếu chuyện bị thương là thật, cô không quay về, tên chó điên kia cũng chỉ có thể chờ cái chết.
Phó Đức Chính híp mắt nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Nếu tôi không đồng ý trở về địa điểm xuất phát thì sao? Cô định làm như thế nào?”
Dương Tâm ngước mắt liếc nhìn anh ta một cái, không hề nhiều lời, chỉ nói một câu:”Vậy cậu chính là kẻ thù của tôi.”
Phó Đức Chính cười khổ.
“Cô thật đúng là sỉ tình thật sự, Lục Gia Bách anh ta có tài đức gì, thế nhưng lại có phúc khí để cô quyến luyến anh ta như vậy.”
Dương Tâm hơi hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi lại không cho là như vậy, Lục Gia Bách gặp được tôi, không phải phúc khí, mà là tai họa, là do tôi đã kéo một vị thần như anh ấy xuống nước, khiến anh ấy phải dính vào những chuyện thế tục trần gian, từ đây trở thành một trong số chúng sinh .”
…” trong mắt Phó Đức Chính xẹt qua một tia ảm đạm, sau khi im lặng đứng tại chỗ, xoay người đi về phía cabin.
Dương Tâm lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng anh ta rời đi, trong lòng không khỏi thở dài.
Trận cá cược này, Lục Gia Bách toàn thắng.
Anh chẳng những thắng cô, còn thắng Trần Tuần, bao gồm cả…Phó Đức Chính.
Sau khi đến bến tàu, Dương Tâm trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhát chạy tới cơ sở y tế của Triệu An.
Vọt tới phòng cấp cứu, thấy Lục Gia Bách hoàn hảo không bị gì mà dựa vào trên vách tường, Dương Tâm lập tức nỗi giận.
Cũng mặc kệ người nhà họ Lục đang đứng xung quanh, đi đến liền tát cho anh một cái.
“Bốp” một tiếng giòn vang.
Người nhà họ Lục còn đang ngơ ngác lập tức tỉnh táo lại.
Bà Lục gần như đang rít gào lên nói: “Dương Tâm, cô dám đánh con trai của tôi, là ai cho cô lá gan tát con trai tôi một cái?”
Dương Tâm đẩy bà ra, lực không hề nhỏ, đẩy đến mức bà phải liên tục lui về phía sau mấy bước, trực tiếp ngã vào trong lòng bố Lục.
“Cô, cô dám đẩy tôi…”
Bà Lục tức giận, giãy giụa muốn từ trong lòng của chồng xông ra, lại lần nữa muốn nhào lên xé xác Dương Tâm ra.
“Được rồi, nếu không muốn trơ mắt nhìn thấy cháu trai đích tôn của bà chết, thì bớt nói hai câu đi, chúng ta còn phải nhờ vào cô ấy.”
Dương Tâm tự động che chắn hết tất cả những âm thanh ồn ào xung quanh mình, dùng ngữ điệu có ba phần cười nhạo cùng ba phần khinh thường nói: “Không phải trúng đạn rồi sao? Miệng vết thương đâu?
Viên đạn đâu? Không phải nói đang rất nguy kịch sao? Vậy người vẫn sống mạnh khỏe như rồng như hỗ trước mặt em đây là ai?”
Lục Gia Bách hơi nhấp đôi môi, trầm giọng nói: “Minh Minh bị rắn hỗ mang cắn, Triệu An không ở Hải Thành, đội ngũ y bác sĩ trong một chốc một lát không thể điều chế ra huyết thanh thích hợp, em cứu nó đi.”
“Nó sống hay chết có liên quan gì đến em đâu?” Dương Tâm đột nhiên cất cao giọng, gào lên với anh nói: “Anh cho rằng em là thánh mẫu sao? Ai xảy ra chuyện em đều sẽ phải đến ra tay cứu giúp có phải hay không?”
Cô cũng đang rất tức giận, liên không lựa lời để nói.
Đổi là người khác thì có lẽ cũng sẽ tức giận, trời biết cô một đường chạy như điên đến đây trong lòng có bao nhiêu sốt ruột.