Chương 279: Dã tâm trừng phạt hết sức hung ác!
Phương tiện truyền thông thời trang, trong văn phòng giám đốc điều hành.
Lâm Thanh ngồi trên ghế xoay, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang báo cáo tình hình với mình trước bàn làm việc, lạnh giọng hỏi: “Ý của anh là gì? Trần thị điều phối tất cả quỹ bình ổn thị trường chứng khoán sao?”
Người đàn ông trung niên khẽ thở dài và nghiền răng: “Cô Trần đang thao túng thị trường và bình ổn cổ phiếu của Trần thị một cách bát hợp pháp. Tôi đoán cô ta định bán một lượng lớn cổ phần trong tay rồi sau đó thu về một lượng tiền mặt lớn.”
Còn về việc sau này cô ta muốn bỏ trốn hay tự thiêu sau khi rút tiền thì tôi không biết.”
‘Răng rắc’ một tiếng.
Lâm Thanh xiết chặt ly rượu trong tay.
Anh hiểu rất rõ Trần Uyên, người phụ nữ đó sẽ không bao giờ lầy tiền mặt và bỏ trốn, cô ta làm điều này chỉ với một mục đích duy nhất đó là tự đưa mình vào trong tù.
Người phụ nữ này thực sự rất tàn nhẫn.
Bởi vì anh đã dùng cách này để đưa anh trai của cô ta vào tù cho nên cô ta cũng dùng cách này đề tự đưa bản thân vào trong tù.
Không phải cô ta đang tự hành hạ bản thân, mà là đang trừng phạt trái tim của anh.
Cô ta muốn trả đũa anh bằng cách mà anh đã làm.
Trong chốc lát, hai mắt của Lâm Thanh đỏ lên, giữa hai lông mày hiện ra sự cuồng bạo.
Trần Uyên.
Trần Uyên.
Không phải tôi là người thực sự tàn nhẫn, mà chính là cô.
Được được được, cô thật có dã tâm.
Đủ tàn nhẫn.
Đủ độc ác.
Nếu như vậy thì tôi cũng sẽ không khách khí nữa, nếu cô muốn vào nhà giam thì cô hãy ở trong đó cả đời đi.
“Không cần phải để ý cô ta, anh hãy tiếp tục để tâm vào việc thu mua. Nội trong vòng một tuần, tôi sẽ đưa tập đoàn Trần thị trở thành một sản nghiệp trực thuộc tập đoàn LG.”
“Phải.”
Sau khi Dương Tâm rời quán cà phê, cô không quay về Lục Thị mà lái xe đến tập đoàn Trần thị.
Tới phòng làm việc cao nhát.
Dương Tâm xông vào, sau đó cô đi thẳng tới chỗ bàn làm việc, đưa tay kéo Trần Uyên khỏi ghế, tức giận nói: “Họ Trần kia, tốt hơn hết là cậu nên giải thích cho tớ biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”
Nói xong, cô đập chiếc điện thoại di động trên chiếc bàn để máy tính.
Trần Uyên không vùng vẫy, cô ta liếc mắt nhìn theo, sau đó thản nhiên cười nói: “Các người đều biết rồi sao?”
“Vậy là cậu thừa nhận rồi à?” Dương Tâm nhìn cô ta với đôi mắt đỏ hoe, và hét to lên: “Trần Uyên, bộ não chết tiệt của cậu có bị úng nước không? Vì một người đàn ông mà tự hủy hoại cuộc đời mình rồi tự mình muốn vào trong tù? Cậu vĩ đại như vậy tại sao lại không chết đi?”
Nói xong, hai dòng lệ tuôn rơi từ khóe mắt của cô.
Người phụ nữ cứng cỏi này kể từ khi biết tin con trai cả của mình mắt, chẳng sợ phải chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tội lỗi cũng chưa từng rơi một giọt lên Nhưng bây giờ cô lại bị chính người bạn thân của mình mà bắt buộc phải rơi nước mắt.
Trần Uyên mặc kệ lời cô nói sau đó đưa tay ra ôm cô và cười: “Được rồi, đừng khóc nữa. Tớ đã quyết định rồi, đến nay đã chậm trễ bảy năm rồi. Tớ đã làm rất tốt, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Cậu kiên cường như vậy, tớ tin rằng đương nhiên cậu sẽ đồng ý thôi.”
“Thật sự phải như thế này sao?” Dương Tâm vừa gào khóc, vừa lấy từ trong túi áo một tấm vé máy bay rồi nhét vào tay cô ta: “Đi, đi ngay, đi càng xa càng tốt. Đừng bao giờ quay lại, đừng bao giờ quay lại nữa, tớ nguyện cả đời này không coi cậu là bạn tốt nữa còn hơn chính mắt mình thấy cậu lao đầu vào vòng lao lý.
Trần Uyên gục đầu vào vai cô, lặng lẽ nghe cô khóc, nhưng chính cô ta cũng lộ ra nụ cười như một sự giải thoát: “Dương Tâm, tớ thà chết còn hơn, có lẽ ở trong tù có thể khiến tớ bình tâm trở lại, đó chính là nơi tớ thuộc về.”
Dương Tâm đột ngột đẩy cô ra, nghiền răng nghiền lợi hỏi: “Cậu thật sự không đi không được sao?”
Trần Uyên cười gật đầu: “Tớ phải đi.”
“Tốt, tốt, tốt lắm.” Dương Tâm nói liên tiếp ba lần, sau đó rút dao găm từ thắt lưng cô nhét vào tay cô: “Trần Uyên, chúng ta là bạn thân đúng không?”
Trần Uyên ngơ ngác nhìn cô, trên tay đang cầm dao găm khẽ run lên.
Cô ta dường như hiểu được ý định của cô.
“Không, tình bạn giữa hai chúng ta hôm nay đã kết thúc.”
“Ha.” Dương Tâm cười mỉa mai: “Xem ra cậu thật sự quyết tâm đi vào đó, được rồi, tớ sẽ cho cậu toại nguyện, bạn bè đồng lòng, cậu đừng thao túng thị trường chứng khoán để khiến mình phạm tội nữa, tớ sẽ không để cậu tự chà đạp bản thân được.”
Nói xong, cô bắt cỗ tay của cô ta và bắt ngờ đâm vào bụng của mình.
Trần Uyên đã sớm nhận ra ý định của cô, làm sao cô có thể nhìn lưỡi dao sắc bén xuyên qua bụng của cô được, khóc ròng nói: “Dương Tâm, đừng như vậy, đừng như vậy nữa được không?”
Khuôn mặt của Dương Tâm hiện ra vẻ như tro tàn, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại và buồn bã, đau khổ nói: “Cậu đâm tớ một dao thì là giết tớ rồi vào tù vì tội giết người cũng vậy thôi. Tại sao cậu lại muốn ngược đãi bản thân và biến mình thành người có tiếng xấu như thế? Trần Uyên, tớ không thể chịu đựng được.”
Trần Uyên dùng sức giãy mạnh thoát ra khỏi tay cô, ném con dao găm trong tay cô ra xa vài mét, sau đó nhào vào lòng ngực của cô và khàn giọng hỏi: “Dương Tâm, tớ phải làm gì bây giờ?”
Ngay lúc đó, Dương Tâm nghĩ đến việc thôi miên cô.
Nếu xóa đi ký ức đó, thì cô ấy sẽ không đau đớn như vậy sao?
“Dùng sự phá sản của Trần thị để trả nợ cho anh ta, đừng chà đạp bản thân mình nữa. Về phần ba của cậu, tớ sẽ cố gắng bảo vệ ông ấy.”
“Không được, tớ vẫn phải làm chuyện này. Trừ phi Lâm Thanh tha thứ cho tớ và anh ấy ra tay ngăn cản tớ thì tuyệt đối tớ sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Dương Tâm nhẹ thở dài.
Có lẽ đã đến lúc cô phải ra ngoài và gặp Lâm Thanh.
Một ngày sau đó.
Buổi lễ long trọn bốn năm tổ chức một lần đã diễn ra thành công tốt đẹp tại khách sạn Thế kỷ ở Hải Thành đã thuận lợi tổ chức.
Nhiều nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đã có mặt.
Tất cả các nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh của Hải Thành cũng tham dự, và quang cảnh long trọng chưa từng có.
Không có gì khác, chỉ vì đại lễ này do Lục Thị tài trợ nên phải đi vòng quanh với mà nề ba phần mặt của họ.
“Đoán xem ai là ‘nhà thiết kế đầu tiên’ trong năm nay?”