Chương 251: Mười lăm nghìn đã quật ngã được người giàu nhát thế giới!
Nhìn tin nhắn trả lời trên màn hình, Lục Gia Bách cong môi mỉm cười.
Anh em dùng đề làm gì chứ?
Để chắn tên đấy!!!
“Cộc cộc cộc”
Cửa số xe hơi bị gõ, Lục Gia Bách vô thức nghiêng đầu nhìn.
Thông qua lớp kính đen thì anh nhìn thấy một bóng người mảnh mai và duyên dáng đang đứng bên ngoài.
Tuy rằng màu cửa kính làm mờ đi ngũ quan của đối phương, nhưng anh vẫn nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người phụ nữ này…
Thực sự đã khắc sâu vào máu thịt linh hồn của anh rồi.
Cửa số xe từ từ mở ra, khuôn mặt xinh xắn như ngọc của cô từng một chút hiện lên mí mắt của anh.
Mỗi tắc đường nét đó đều có thể khiến anh say mê điên cuồng, hoang tưởng thành nghiện.
“Tâm Tâm, em thật đẹp.”
Dương Tâm trợn tròn mắt.
Tên đàn ông chó này bắt đầu sến súa rồi.
Cô nhướng mày, hất cằm chỉ về phía ghế phụ đối diện: “Anh không xuống mở cửa cho em à?”
Lục Cầu thầm cười: “Anh cho rằng chúng ta đã rất quen thuộc với nhau rồi, quen thuộc đến mức chỉ thiếu c giao tiếp sâu xa thôi, cho nên cũng không cần thiết phải khách sáo như vậy, cũng không cần phải bày ra vẻ quý ông, em biết đấy, anh không phải là một quý ông, mà là… cầm thú.”
Dương Tâm bắt lực lắc lắc đầu.
Cũng không có ai mà da mặt lại dày đến mức này được cả.
Sau khi ngồi vào ghế phụ, cô quay đầu lại nhìn anh, nhướng mày nói: “Nghe nói anh đã bao trọn tầng thượng của Thành phố Lãng Mạn cho em, đi thôi, chúng ta đi xem xem.”
Lục Gia Bách ôm trán, thở dài nói: “Trước khi em lên xe anh đưa chỗ đó cho Hoắc Tư để tán gái rồi, hay là đổi chỗ khác đi, em muốn đi đâu, anh đi cùng với em.”
Dương Tâm không hề cảm thấy mắt mát bao nhiêu, tròng mắt xoay xoay hai lần, lộ ra một tia gian xảo.
“Nơi nào cũng được sao?”
Khi Lục Cầu nhìn thầy vẻ mặt tràn đầy tính toán của cô, da đầu liền tê dại một trận, trực giác nói với anh rằng người phụ nữ này lại muốn giở trò rồi.
Nhưng lời nói đã thốt ra rồi, chẳng lẽ anh còn muốn thu hồi lại hay sao?
“Ừm, nơi nào cũng được hết.”
*OK, Disney, xuất phát thôi.”
Cái gì?
Vẻ mặt Lục Cầu ngắn ra.
Disney là cái quái gì vậy??
Bầu không khí trong chiếc xe ngưng trệ một hồi, đợi đến khi anh phản ứng lại, khóe miệng giật giật liên tục.
Cái nơi đó mẹ nó hình như là một … công viên giải trí!
Chết tiệt!
Người phụ nữ này vậy mà lại bảo anh người đường đường nắm quyền của tập đoàn Lục Thị đi công viên giải trí với cô à.
Dương Tâm cười hì hì: “Được rồi, vậy thì xuất phát đến chung cư Thịnh Cảnh thôi.
Thẩm Thanh Vi sau khi rời khỏi nhà họ Lục đã trực tiếp đến Thành phố Lãng Mạn.
Sau khi nhân viên lễ tân nói cho cô ta biết rằng vị khách quý của tầng thượng đã đến rồi, cô ta trực tiếp đi thang máy lên.
Trên đường đi đến đây cô ta đã nghĩ xong lý do thoái thác rồi, đợi lát nữa sau khi đi vào cô ta sẽ nói rằng cô ta đã nhận được tin từ nhân viên phục vụ và biết rằng anh đang chiêu đãi khách quý trên tầng thượng, vì vậy muốn đến chào hỏi một tiếng.
Còn về phần sau khi chào hỏi xong… đương nhiên là cô ta sẽ không chủ động rời đi đâu, cho dù không thể làm gì Dương Tâm, cô ta cũng phải chen ngang vào giữa bọn họ, không thể để cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào để ở riêng với nhau được.
Đẩy cánh cửa xoay ra, cô ta mỉm cười và lên tiếng nói: “Gia Bách, tôi nghe nói là anh đang ở…”
Giọng nói dịu dàng và lịch sự đột ngột dừng lại.
Cô ta nhìn hai hình bóng người đang điên cuồng quấn vào nhau trên chiếc bàn xoay với vẻ mặt không thể tin nỗi.
Ngay lúc đó, cô ta đã nghĩ rằng đó là Lục Gia Bách, anh đang đè một người phụ nữ lên bàn ăn và điên cuồng ôm hôn cô ta.
Nhưng đi cùng với câu nói vừa bật ra của cô ta, người đàn ông ở trên bàn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén âm u trực tiếp nhìn thẳng về phía cửa.
Chân cô ta lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi mới chậm rãi dừng lại, hai mắt mở to trừng lên nhìn đối phương, giọng nói run rẫy hỏi: “Anh, anh không phải là Gia Bách, Gia Bách anh ấy đang ở đâu?”
Trong mắt của Hoắc Tư đột nhiên xoẹt qua một tia thiếu kiên nhẫn.
Bất cứ ai vào thời điểm như vậy mà lại bị người ta đột ngột xông vào làm gián đoạn đều sẽ tức giận.
Cũng may là anh ta đủ bình tĩnh, gặp chuyện vẫn lạnh lùng đối mặt nếu không tuyệt đối sẽ bị người phụ nữ liều lĩnh này làm cho liệt dương luôn rồi.
“Mẹ nó cô là ai vậy? Không thấy ông đây đang vận động với một người phụ nữ hay sao, xông vào tìm cái chết à, còn không mau chóng cút đi, bát động đứng ở đó là muốn để ông đây đè lên cô phải không?”
Thẩm Thanh Vi chưa kịp đáp lại, người phụ nữ bị Hoắc Tư đè xuống bắt đầu điên cuồng giãy dụa: “Tên họ Hoắc kia, anh thật là khốn kiếp, vậy mà lại dùng cái thủ đoạn đê tiện này để cưỡng ép tôi, trong mắt anh tôi là loại người không đáng giá một xu như vậy sao? Có phải là anh nghĩ rằng trong mắt của anh tôi là món hàng mà chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ là đã có thể leo lên rồi đúng không?”
Hoắc Tư hơi khó chịu giật tóc của cô ta, nếu anh ta không dùng cái thủ đoạn khốn nạn như vậy để cưỡng ép cô ta, liệu cô ta có ra ngoài hẹn hò với anh ta không?
Mẹ kiếp, không phải là anh không thể kiềm chế được nên đã đè cô ta xuống, nhiều nhất cũng chỉ mới hôn cô ta có hai cái, làm gì mà leo lên cô ta đâu chứ?
Cậu chủ Hoắc quay người lại, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Thẩm Thanh Vi, nghiền răng nghiền lợi nói: “Mẹ nó một buồi hẹn hò tốt đẹp đã bị cô làm loạn rồi, còn không nhanh chóng cút ngay cho ông đây, đứng ở đó làm gì hả?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Vi xanh mét, nhàn nhạt lộ ra ra vẻ hung ác.
Không gặp Lục Gia Bách thì cũng kệ đi, vậy mà lại còn đụng phải một đôi uyên ương hoang dã đang ân ái thân mật ở đây, thật là xui xẻo mà.
Cô ta loạng choạng quay người lao ra ngoài.
Cái con nhỏ Dương Nhã đáng chết, vậy mà lại dám tính kế với cô ta, xem cô ta xé xác con nhỏ đó ra đây này.
Lục Gia Bách đã đưa Dương Tâm đến Disney.
Vào ban đêm dưới ánh đèn mờ ảo, cộng thêm việc anh đang đeo một chiếc kính râm nên cũng không ai nhận ra anh.
Nhìn người phụ nữ lái chiếc xe ô tô điện đụng trên sân chơi trêu đùa cùng với một đám trẻ, đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh từ từ cong lên một nụ cười xấu xa.
Tính ra thì một người làm bố như anh chưa bao giờ dẫn ba đứa trẻ đi chơi công viên giải trí, người phụ nữ này vậy mà lại là lần đầu tiên.
Khóe mắt anh dừng lại ở gian hàng kẹo bông gòn, anh do dự một lúc rồi mới cất bước đi tới.
“Ông chủ, cho tôi một cái.”
“Được thôi.”
Một lúc sau, ông chủ đưa cho anh cái kẹo bông gòn đã làm xong: “Anh chàng đẹp trai, mười lăm nghìn.”
Tiền sao?
Nó là cái gì??
Lục Cầu xấu hồi!
Từ lúc anh sinh ra cho đến giờ chưa từng nhìn thấy tiền trông như thế nào cải!
Chủ sạp dường như nhìn thấy vẻ khó khăn của anh, liền cười: “Không có tiền mặt cũng không sao, có thể quét mã QR để thanh toán.”
Anh lấy điện thoại di động ra xem, hết pin rồi.
Si Cái cuộc đời chết tiệt này, mười lăm nghìn vậy mà lại quật ngã được người giàu có nhất thế giới như anh.
“Phụt.”
Một tràng cười vang lên sau lưng anh.
Dương Tâm khoanh tay đứng dưới ngọn đèn đường, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một vẻ như cười như không.
Nhìn thấy người nắm giữ quyền lực của tập đoàn tài phiệt Lục Thị bị mắt mặt trước mặt một người dân bình thường, mẹ ơi thật là đã ghê.
“Còn nói là mời em đến công viên giải trí chơi nữa chứ, ngay cả một cây kẹo bông gòn còn không đủ tiền mua nữa là, anh Lục, anh có xấu hỗ không?”
Quả thật anh Lục đã xâu hỗ rồi, có chút ngượng ngùng đứng yên tại chỗ lúng ta lúng túng.
Dương Tâm bước tới, cười nói: “Em trả tiền giúp anh, anh đồng ý với em một chuyện đi.”