Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Daddy lạnh lùng chiều vợ hơn chiều con

Chương 186: Tôi không quan tâm anh ta bị cắm sừng!

“Trần Tuấn, mọi người trò chuyện đi, em còn có một số bệnh lý cần phải chỉnh sửa, tôi đến phòng sách trước đây.”

“Anh đi cùng em.”

Dương Tâm mỉm cười lắc đầu: “Em làm việc một mình hiệu quả nhanh hơn, anh ở đây với mọi người đi.”

“Được, vậy em đi làm đi, tối ở lại đây dùng bữa rồi sau đó anh đưa em về.”

“Được.”

Dương Tâm xoay người bước đến cửa, lúc lướt qua Lục Gia Bách, cô bắt giác nhìn anh một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người chạm nhau ngắn ngủi, trong phút chốc, cô nhìn thấy được nơi đáy mắt đen nhánh sâu thẳm của anh có trăm mối cảm xúc.

Bất lực? Không cam tâm? Căm giận?

Không, là kiên định!

Ánh mắt của anh rất kiên định, mang theo vẻ hung tợn coi thường cái chết.

Người đàn ông này, giống như một con thủ đang ngủ đông nơi góc khuất tăm tối, lúc nào cũng rình rập chuẩn bị nhe nanh vuốt săn lùng con mỗi mà mình nhắm đến.

Nhớ lại một nhát dao đâm vào lưng anh ta, cô chỉ cảm thấy không khí trong căn phòng bệnh này trở nên rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức khó thở.

Cô vô thức bước nhanh hơn, bước một bước bằng ba bước rời khỏi phòng bệnh.

So với Trần Tuấn, người đàn ông này còn gợi lên những cơn sóng lớn hơn trong lòng cô, cô đã bắt đầu…

Không, không nên như vậy, trước khi đến Hải Thành, cô không ngừng khuyên răn mình không thể có bất cứ qua lại nào đối với người đàn ông như Lục Gia Bách, nếu không sẽ rơi vào vực sâu không đáy.

Mới có bao lâu đâu mà sao cô lại có thể thay đổi cách nhìn về anh chứ?

Sau khi đưa Dương Tâm rời đi, Trần Tuần cười nói: “Nếu như ông nội, bố và cả cô đều không có ý kiến vậy con sẽ tìm ngày đến ra mắt nhà họ Giang nhé.”

Trần Dự dường như cũng thỏa hiệp, ông gật đầu nói: “Cũng nên đi thăm hỏi, mặc kệ quan hệ giữa Dương Tâm và nhà họ Giang như thế nào, chúng ta cũng không thể không có lễ nghi.”

“Vậy vài hôm nữa tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị.” Bà Trần đứng ở bên cạnh nói thêm vào.

Ánh mắt của ông cụ rơi trên người Lục Gia Bách, hai mắt lóe lên tia sáng,: “Gia Bách, tuy con là anh họ nhưng cũng là anh cả, Tuần nó cưới Dương Tâm, con nghĩ thế nào?”

Lục Gia Bách khẽ gật đầu, nhẹ giọng nó: “Hôn nhân quan trọng nhất là duyên phận, nhưng cũng mong em họ và Cô Dương có duyên phận đó, con không ý kiến.”

Ông cụ gật đầu: “Lời con nói hôm nay ông sẽ ghi nhớ trong lòng, tuy rằng con không phải là cháu nội của nhà họ Trần, nhưng, ông vẫn là ông của con, mong con đừng phớt lờ ông.”

Lục Gia Bách cong khóe môi, gương mặt điển trai hiện lên một nét cười nhàn nhạt, nhưng sâu thẳm nơi đáy mắt lại tràn ngập hờ hững: “Con không dám, ông trò chuyện tiếp đi, công ty con có việc phải xử lý, con đi trước đây.”

Trong phòng sách, Dương Tâm đang vùi đầu trong một đóng văn kiện mà tỉ mỉ xem xét, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, cô buộc miệng nói: “Trần Tuấn, không phải em bảo anh ở lại phòng bệnh với ông sao, sao lại đến tìm em.”

Giây tiếp theo, cô cảm thấy không khí có gì đó không đúng, vội vàng xoay người lại nhìn xem.

“Lục… ưm Lục Gia Bách cúi khuôn mặt điển trai, một tay bắt lầy eo cô, một tay hắt rơi tài liệu trên bàn xuống, sau đó nghiêng người đè cô xuống, khóe môi lạnh nhạt, giống như cuồng phong bão táp mà đè lấy cô.

Dương Tâm thử phản kháng, nhưng hai cánh tay của người đàn ông trên người giống như sắt thép, cố định chặt lấy cô, cô lại ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhắc lên được.

Thế nên cô hoàn toàn hiểu ra, người đàn ông này tay chân còn nhanh nhẹn hơn cả cô, tốc độ di chuyển còn hơn cô mười lần, chỉ có thể chịu sự áp chế của anh.

Nụ hôn của Lục Gia Bách không có một chút kỹ thuật nào đáng nói, chính là kiểu gặm cắn cùng chà đạp nguyên thủy nhất, mang theo một loại hung ác muốn đem cô nuốt vào tận xương tủy, rất giống với ánh mắt kiên định mà lúc nãy cô nhìn thấy ở phòng bệnh.

Người đàn ông này chắc sẽ không ở nơi đây mà…

Điên rồi điên rồi, thứ ngu ngốc đáng chết này, thật sự điên rồi mà.

Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Nơi đây là Nhà họ Trần, là nhà họ Trần đó, sao anh dám?

Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì sau này cô còn mặt mũi nào gặp người nhà họ Trần đây?

“Ưm.”

Ngay tại lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng người đàn ông trên người lại ngừng toàn bộ động tác, chằm chậm rời khỏi đôi môi cô, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm, vẻ mặt phức tạp.

Dương Tâm thở hỗn hến, mạnh mẽ giãy thoát khỏi sự kim hãm của anh, nâng cánh tay đánh tới khuôn mặt điển trai của anh.

“Nếu như em dám đánh anh, anh sẽ làm em, ngay tại đây.”

Bàn tay ngừng lại cách mặt anh chưa tới một centimet.

Cô vẫn là không dám coi nhẹ lời nói của anh.

Người đàn ông này chính là một con chó điên, nếu như chọc giận anh thì chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được.

Nếu như cô thật sự tát anh một bạt tay, dựa vào sự hung tợn thấu người nơi đáy mắt của anh cũng thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Lục Gia Bách hiền lành sao?

Không, anh không hiền lành.

Một người đàn ông kiên cường và thủ đoạn như vậy, đừng bao giờ trông mong anh ta sẽ hiền lành như thế nào, càng đừng trông mong anh ta sẽ rủ lòng thương xót mà nhẹ tay.

“Không đánh nữa sao? Thật thất vọng, lúc nãy không nên nhắc nhở em, em tát anh một cái, anh làm em một lần, cuộc mua bán này, không lỗ.”

Giọng nói trầm thấp vang bên tai kéo Dương Tâm cảm xúc đang lơ lửng trở về.

Cô hơi chán nản buông tay xuống, than thở nói: “Hôn cũng hôn rồi, bây giờ anh có thể buông em ra được chưa?”

Lục Gia Bách đưa ngón tay thon dài bắt đầu cởi khuy áo của cô: “Nếu như anh nói anh hối hận rồi, muốn tiếp tục chuyện ban nãy, cô Dương có đồng ý không?”

Dương Tâm bị anh làm cho tức cười.

“Tên khốn nạn, anh đừng có được voi đòi tiên, Dương Tâm này không phải ngọn đèn cạn đâu đâu, nếu hôm nay anh làm em, sau này em sẽ giống như một con chó điên mà rượt theo anh, rượt đến khi nào.

anh tàn phế mới thôi.”

Lục Gia Bách khẽ cười: “Em không dọa được anh đâu, sức mạnh của anh đã bày ra trước mắt em rồi đó, cho dù Dương Tâm em có lật cả trời cũng không lật được lòng bàn tay anh đâu.”

Cô cả Dương đây bỗng nghẹn lời.

Mẹ kiếp!

Cô đúng thật không thể lật được lòng bàn tay của anh!

Thử hỏi trên thế giới này ai có thể đòi được lợi ích từ trong tay của Lục Gia Bách chứ?

“Muốn em sao? Cũng được thôi, đổi chỗ khác đi, em không muốn hủy hoại Trần Tuấn, nhưng mà để em nhắc nhở anh, nếu như anh chạm vào em, kiếp này chúng ta chỉ có đối chọi đến chết mới thôi.”

Lục Gia Bách coi thường lời cảnh cáo của cô, khớp ngón tay khung xương rõ ràng sờ khuôn mặt tinh tế của cô, động tác day dưa triền miên: “Yên tâm, anh sẽ không cưỡng bức, chỉ là em phải đồng ý với anh, không chấp nhận lời cầu hôn của Trần Tuần, anh không ngại cắm sừng em họ ruột của mình đâu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!