- Tôi chỉ nhận lời mời làm giám khảo, gặp tên nhóc này mới một lần thôi, không thể gọi là thầy của hẳn, nhưng hẳn đàn piano cũng không tệ, chẳng qua không biết vì sao lại ở trong khoa Tiếng Anh của ông.
Phùng Viễn Sơn cười nói:
- Có thể được chính miệng giáo sư Trương tán thưởng, vậy tài năng của hẳn nhất định không tệ.
Trương Minh gật đầu nói:
- Hắn đánh khúc nàng hầu cũng có chút sai sót, nhưng hẳn cũng rất có hồn, là một loại tài năng, nhưng lại chọn khoa Tiếng Anh, sợ rằng sau này thành tựu ở mặt âm nhạc cũng có giới hạn.
Phùng Vân Sơn hiển nhiên hiểu ý Trương Minh, đối với âm nhạc, tất nhiên yêu cầu năng khiếu, nhưng vẫn cần nhiều sự kiên trì bền bỉ chăm chỉ khổ luyện, không phải luyện năm ba ngày là được, nếu như không tập trung vào âm nhạc, chỉ thỉnh thoảng luyện tập theo nhã hứng, thành tựu tất nhiên chỉ đạt đến một giới hạn nào đó mà thôi.
- Cái này cũng khó nói, bên trong mỗi người đều có một phong cách đặc biệt, nếu như hẳn thật sự kiên trì trên con đường âm nhạc, cũng chưa chắc không thể thành công.
Trương Minh cười nói:
- Câu đó, mỗi người một phong cách đặc biệt, chính là câu nói nổi tiếng của Hoa Hạ.
Phùng Vân Sơn và Trương Minh vốn là người quen cũ, lần này Trương Minh tham dự với vai trò khách quý, cũng là do. Phùng Vân Sơn mời, Trương Minh vốn cũng nhàn rỗi, liền đồng ý tham gia, coi như là gặp mặt bạn cũ một chút.
- Ồ đúng rồi, lúc trước nghe nói ông muốn tìm một tên đệ tử hết lòng dạy dỗ, chưa tìm được à?
Trương Minh thở dài nói:
- Tôi dạy nhiều học trò, trong đó cũng không thiếu những viên ngọc đẹp đế, nhưng trời xui đất khiến thế nào, bây giờ. vẫn không tìm được người thích hợp, thật khiến người khác chê cười.
Phùng Vân Sơn mỉm cười nói:
- Đây chính là sự khác nhau giữa đệ tử với học trò, cẩn thận tìm kiếm đi, hơn nữa, giáo sư Trương ông còn trẻ, không cần vội.
Trương Minh cười khổ nói:
- Lớn tuổi, già cả, bây giờ sức khỏe không được như xưa, có vài hạng mục đàn đều cố hết sức, để mấy năm nữa không đàn nổi, đến lúc đó làm sao dạy được người khác.
Phùng Vân Sơn hiểu được, gật đầu một cái:
- Đệ tử có năng khiếu, tính cách lại có thể chịu đựng được vất vả, kiên trì, thật sự rất khó tìm, cho dù có tìm được, thì lại bị yếu tố khách quan ngăn cản bằng được...
Trương Minh đồng ý gật đầu một cái, chợt khẽ thở dài:
- Ai, tùy duyên, chuyện này không gượp ép được.
Trịnh Mai dẫn Trình Anh Phàm về tới vị trí, nhỏ giọng dặn dò:
- Trình Anh Phàm, giáo sư Trương còn ở đây, em phải cố gắng trình diễn tốt một chút.
Trình Anh Phàm vâng một tiếng, ánh mắt lóe lên. Hắn biết giáo sư Trương, không chỉ là giáo sư của học viện âm nhạc, trong toàn bộ giới âm nhạc cũng có danh tiếng.
Trình Anh Phàm hi vọng qua buổi biểu diễn hôm nay, tác. động giáo sư Trương, có thể sẽ là bước ngoặt, có thể để hắn theo giáo sư Trương học đàn. Hắn biết, giáo sư Trương luôn tìm một người đệ tử, nhưng vẫn không tìm được.
Trình Anh Phàm biết rõ so với yêu cầu của giáo sư Trương Minh mình còn thiếu một chút, nhưng hôm nay là một cơ hội, để hẳn nhóm lên hy vọng, một tia hy vọng đi chăng nữa, cũng là hy vọng, đúng không?
Nếu thật sự có thể trở thành đệ tử của giáo sư Trương Minh, sau này ở trong xã hội va vấp, cũng sống không quá tệ, dù sao trong giới âm nhạc danh tiếng của giáo sư Trương Minh cũng tốt, có mặt mũi cũng không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!