Đám người Hà Thiên Phong đắc ý dào dạt ngồi xuống, giống như vừa chiến thẳng trận đấu, về phần trong lòng Trịnh Mai nghĩ như thế nào, hắn căn bản là không để ý, tôn sư trọng đạo là dành cho người người đáng giá tôn trọng chứ không phải cô là giáo viên thì tôi phải tôn trọng cô.
Trình Anh Phàm nhìn säc mặt Trịnh Mai âm trầm, trên mặt cũng lộ nét giận dữ:
- Cô Trịnh, không sợ bọn họ giỏi nói mồm, có bản lĩnh chúng ta gặp nhau trên đài, em sẽ khiến bọn họ thấy em giỏi
như thế nào.
Trịnh Mai nhìn Trình Anh Phàm công khai đứng ra duy trì bản thân, sắc mặt cũng hơi buông lỏng, gật đầu nói:
- Ừ, cô tin tưởng em.
Lúc này, có mấy nam nữ đi đến, trong đó bao gồm lãnh đạo trường học, lãnh đạo khoa và hai vị khách quý.
Đôi mắt Trình Anh Phàm bỗng nhiên sáng lên: - Thầy Trương Minh!
Trịnh Mai nhìn lướt qua những người kia, nhưng lại không quen biết, theo bản năng hỏi:
- Ai vậy, em biết à?
Ngón tay Trình Anh Phàm chỉ một người đàn ông hơn 50 tuổi, mặc sơ mi và quần tây mang theo kính mắt có khí chất nho nhã trong đám người:
- Đó là thầy Trương Minh của học viện âm nhạc Trung Hải, đã từng làm giám khảo cho một cuộc thi piano, lần tranh tài đó em được hạng hai ...
Ánh mắt Trịnh Mai sáng lên:
- Giảng viên học viện Âm nhạc à?
Trình Anh Phàm gật đầu:
- Ông ấy có thành tích rất cao trong giới âm nhạc, là một danh nhân, không biết sao lại tới nơi này?
Trịnh Mai nhìn vị trí Trương Minh ngồi xuống, cười nói:
- Ông ấy ngồi ở chỗ khách quý, hẳn là khách mời tới tham gia dạ tiệc. Mỗi năm dạ tiệc thường thường sẽ mời mấy vị khách quý tham gia, rất nhiều khách quý đều là sinh viên đại học Trung Hải có thành tựu, bọn họ cũng đều nguyện ý về trường học cũ làm khách mời theo khoa, gặp gỡ đàn em của mình ...
Trịnh Mai dừng lại một chút, bỗng nhiên đứng lên:
- Trình Anh Phàm, nếu em đã biết giáo sư Trương Minh thì hãy qua chào hỏi đi.
Trình Anh Phàm hiển nhiên cũng có ý này, lập tức đứng lên, đi theo Trịnh Mai đến dãy khách quý.
Lúc Trịnh Mai nói cũng không có che giấu cái gì, thậm chí còn cố ý nói lớn chút, cuối cùng trước khi đi còn nhìn thoáng qua Tiết Uyển Đồng như thị uy, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Hà Thiên Phong khó chịu nói:
- Không phải là biết giáo sư thôi sao, có cái gì ghê gớm, gã này nên đi thi Học viện Âm nhạc chứ vào khoa Tiếng Anh làm gì.
Lâm Trúc đẩy kính mắt:
- Thời đại này, người học âm nhạc cũng không dễ kiếm cơm, có cũng chẳng dễ dàng, nói đến khả năng kiếm việc làm còn không bằng ngành Tiếng Anh đâu, người ta rất thiết thực đói
Hà Thiên Phong nghe xong, con mắt sáng lên, cười hắc hắc nói:
- Cũng đúng, đàn dương cầm chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi, giỏi thì biểu diễn diễn tấu trong mấy buổi hòa nhạc, hoặc. là đàn trong mấy quán cà phê kiếm chút thu nhập thêm.
Hà Thiên Phong và Lâm Trúc nói cũng không có che giấu, lập tức khiến một đám nam nữ lớp ba trợn mắt nhìn, nhưng hai người vẫn không coi ai ra gì, hoàn toàn làm lơ.
Mặc dù là bạn học nhưng lập trường bất đồng, mỗi bên tự bao che cho mình, vậy không nên trách kẻ khác không khách khí.
Tân Dương nhìn Hà Thiên Phong, không nhịn được cười khẽ, gã này giận ai thì giận ra mặt luôn, vì giảng viên của mình làm tốt lắm!
Trình Anh Phàm nghe Hà Thiên Phong nói, tức khắc nổi trận lôi đình, không chú ý dưới chân nên suýt chút nữa vấp. phải một cái ghế té ngã, một màn này rơi vào trong mắt Hà Thiên Phong, hắn liên không kiêng nể gì mà cười to.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!