Chương 5 Anh từng học y à?
Tần Dương hơi bất đắc dĩ, quay người lại cầm túi mì tôm lên.
Ngồi xe lửa mà không ăn mì tôm thì thật là khó chịu !
Lại nói, "ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm", nếu đã ăn đồ ăn Trương Bân mua, người ta lại khoác lác ra vẻ ta đây, mình không phối hợp lại không hay, như thế quá vô ý rồi còn gì.
- Anh chuẩn bị ăn mì tôm à? Trương Bân đã đi mua đồ ăn rồi mà?
Ngay lúc Tần Dương chuẩn bị xoay người, giọng nói của Lý Tư Kỳ vang lên trên đầu hắn, mang theo hai phần ý cười nhẹ nhàng.
Tần Dương ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Lý Tư Kỳ, nhẹ nhàng cười cười:
- Tôi thích ăn mì tôm .
Lý Tư kỳ nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng hỏi:
-Tôi cũng có mì tôm, tôi không tiện đi xuống lắm, anh có thể giúp tôi nấu một gói không ?
Tần Dương sửng sốt một chút, hỏi ngược lại:
- Cô cũng muốn ăn mì tôm à? Trương Bân vừa mới đi mua đồ ăn kìa.
Lời này là vừa rồi Lý Tư Kỳ hỏi Tần Dương, bây giờ Tần Dương lại hỏi ngược lại Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ lông mày nhếch lên hai phần, trên mặt lộ ra nụ cười nghịch ngợm:
-Tôi cũng thích ăn mì tôm.
Tần Dương bị câu này của Lý Tư Kỳ chọc cười, sảng khoái gật đầu:
-Được, tôi giúp cô.
Lý Tư Kỳ lấy ra một gói mì ăn liền từ trong túi nhựa, đưa cho Tần Dương. Tần Dương nhận lấy, cười cười đi nấu mì, vẫn không quên hỏi người phụ nữ có thai ở giường dưới.
- Chị Lô, cơm tối chị ăn gì, có cần giúp gì không?
Chị Lô cũng bị đối thoại của hai người chọc cười, lắc đầu:
- Trước khi lên xe lửa chị ăn rồi, giờ không thấy gì ngon miệng, mấy em cứ ăn đi, không cần phải để ý đến chị đâu.
- Vậy được, có chuyện gì cần hỗ trợ cứ gọi tôi.
Rất nhanh, Tần Dương đã nấu xong mì, nhìn Lý Tư Kỳ tựa hồ không có ý định xuống giường, bèn lấy sách của mình lót dươi đáy tô mì tôm, sau đó mới đưa cho Lý Tư Kỳ.
- Lót cho đỡ nóng.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Cảm ơn, tôi sẽ không làm bẩn nó đâu.
Tần Dương cười đáp:
- Làm bẩn cũng không sao, chỉ là đọc để giết thời gian mà thôi, dù sao cũng đọc gần xong rồi.
Hai ba phút sau, Tần Dương mở tô mì, khuấy đều mấy lần, húp một ngụm nước, vẻ mặt thỏa mãn:
- Chính là mùi thơm này!
Lý Tư Kỳ nghe Tần Dương nói mà buồn cười, che miệng cười hai tiếng, sau đó cũng bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ, động tác nhã nhặn, mọi cử động mang theo nét đẹp khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Cửa bị mở ra, Trương Bân xách hai túi nhựa đi vào, một túi là chân gà, thịt bò khô, trứng luộc nước trà với đồ ăn chín, một túi đựng bình bia.
Trương Bân nhìn thấy Lý Tư Kỳ cùng Tần Dương đều đang ăn mì sợi, lại hơi sững sờ:
- Đều ăn rồi à? Haiz, sao lại ăn mì tôm? Em Lý , Tần Dương, chị Lô mau tới đây ăn chung với tôi.
Tần Dương không hề bị lay động, mỉm cười từ chối:
- Không cần, trước khi lên xe lửa em đã ăn một chút, một gói mì là đủ rồi, thật sự ăn không được nữa.
Trương Bân nhìn chằm chằm Lý Tư Kỳ, cô mỉm cười:
- Bữa tối em ăn rất ít, một gói mì còn không ăn hết đâu.
Trương Bân bị từ chối liên tục, sắc mặt lập tức có hơi xấu hổ, nhưng chuyện này cũng không thể gượng ép, chỉ đành ngồi xuống, một mình mở ra túi bắt đầu ăn.
Rất nhanh, Lý Tư Kỳ ăn xong mì, Tần Dương giúp cô vứt rác . Lý Tư Kỳ trả sách lại cho Tần Dương, mỉm cười nói cảm ơn.
Trương Bân nhìn Lý Tư Kỳ nở nụ cười chân thành với Tần Dương , nhớ lại thái độ khách sáo và từ chối của cô đối với mình , ánh mắt nhìn về phía Tần Dương lập tức có phần khó chịu.
Thằng nhóc xấu xa ăn mì tôm kia, tao còn chưa cua được mà mày đã ra tay trước rồi !
Mẹ kiếp, sớm biết mì tôm cũng dùng để tán gái được, mình trực tiếp giúp nấu mì là được rồi, sao còn phải dùng dùng tiền đi mua một đống đồ ăn?
Tần Dương cũng không có thừa dịp này trò chuyện nhiều với Lý Tư Kỳ, đi WC liền leo lên giường, xem TV rồi nằm xuống đi ngủ.
Ước chừng ngủ đến lúc nửa đêm, đoàn tàu tựa hồ gặp sự cố gì đó, đột nhiên thắng gấp, cơ thể Tần Dương lập tức đụng phải vách tường, người cũng bị đánh thức.
"A!"
Chị Lô ngủ ở giường dưới bỗng nhiên phát ra tiếng hô, trong thanh âm có mấy phần đau đớn.
Tần Dương thò đầu ra, nhìn thấy chị Lô đang ôm bụng của mình, nét mặt thống khổ, trong lòng giật mình, ân cần hỏi han:
- Chị Lô , chị có sao không , đụng vào bụng à?
Sắc mặt chị Lô đau đớn gật đầu:
- Ừ, đụng phải một lần, á, đau quá ...
Tần Dương trong lòng hơi hồi hộp, xoay người , một tay nắm lấy lan can, cũng không dùng bậc thang mà trực tiếp nhảy xuống.
Lý Tư Kỳ và Trương Bân đều thức giấc, nhao nhao thăm dò, Trương Bân rất bất mãn phàn nàn.
- Hơn nửa đêm bỗng nhiên dừng làm cái gì thế , còn để người ta ngủ hay không?
Tần Dương ngồi gần chị Lô, trầm giọng an ủi:
- Chị Lô, em từng học y, để em kiểm tra giúp chị.
Chị Lô gật gật đầu, cắn răng, trong khoảng thời gian ngắn mà trên trán đã đổ mồ hôi:
- Bụng tôi đau quá!
Tần Dương nắm lấy tay chị Lô xem mạch, lại duỗi tay vuốt vuốt lên bụng mấy lần, khi thấy cái chăn dưới thân chị ta đã xuất hiện mấy chỗ đỏ thẫm thì Tần Dương nhíu mày.
- Chị Lô, cú va chạm vừa rồi đã động vị trí bào thai, chị đã xuất huyết, chỉ sợ là vỡ ối, sắp sinh rồi.
Trương Bân trước đó nhìn Tần Dương không vừa mắt, nghe được Tần Dương nói như vậy, nhịn không được mở miệng nói:
- Tần Dương, chú có chắc hay không, cũng đừng nói lung tung a, đây chính là chuyện liên quan đến mạng người, bây giờ là hơn nửa đêm trên xe lửa, làm sao mà sinh đây?
Tần Dương không để ý Trương Bân, nhẹ giọng trấn an:
- Chị Lô, chị đừng sợ, cố gắng một lát, em đi tìm trưởng tàu.
Quay đầu lại nhìn thấy Lý Tư Kỳ đã xuống giường, nói khẽ:
- Cô Lý, làm phiền cô trông cô ấy , tôi đi một lát sẽ trở lại.
Lý Tư Kỳ nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tần Dương, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác khác thường.
Người này còn trẻ như vậy, thế nhưng là thật trấn địn, gặp được chuyện như vậy mà cũng không bối rối chút nào!