- Cứ quyết định như vậy đi!
Mấy người đang nói chuyện thì Hùng Phong đi tới, ánh mắt có chút phức tạp:
~ Vừa rồi cảm ơn bạn sinh viên này ra tay giúp đỡ, câu lạc bộ Taekwondo thiếu nợ cậu một ân tình.
Tân Dương cười cười, hiền hoà hồi đáp:
- Không cần khách khí,chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.
Trong lúc nhất thời Hùng Phong cũng không biết nói gì, trước đó đối xử như vậy với đám người Tân Dương, kết quả cuối cùng lại dựa vào Tân Dương mới không mất hết mặt mũi, mặc dù Tân Dương cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì nhưng Hùng Phong vẫn cảm thấy xấu hổ.
Trong phòng, ánh mắt các hội viên Taekwondo nhìn Tân Dương không giống như trước. Cảnh tượng vừa rồi bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, bọn họ bị câu lạc bộ Tán thủ đánh năm bò, nhưng mà mấy người kia lại bị một cước của Tân Dương dọa sợ đến hoàn toàn không dám ra tay.
Đẹo trai quá đi mất!
Đây mới là cao thủ chân chính nha!
Trong đám người có mấy nữ hội viên mắt sáng như sao, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
- Rất đẹp trai
~ Vừa rồi cậu có nghe được không, anh ấy tên là gì? ~ Khoa tiếng Anh năm thứ nhất, Tân Dương.
~ Nữ sinh kia là bạn gái của anh ấy sao?
~ Lúc này trường học mới khai giảng thôi, chắc không nhanh như vậy đâu, nói không chừng còn độc thân đây?
- Cậu đang nảy mầm xuân à, muốn hỏi thăm số điện thoại không?
Thanh âm của mấy nữ hội viên cũng không nhỏ, rất nhiều người đều nghe được, Hà Thiên Phong nhìn phía Tân Dương nháy nháy mắt, Lý Tư Kỳ cũng nhìn Tân Dương, biểu hiện trên mặt giống như cười mà không phải cười, dáng dấp chuẩn bị xem náo nhiệt.
Tân Dương hơi có chút xấu hổ, biết đã xảy ra việc này thì ở lại nơi này chỉ sợ mọi người cũng không được tự nhiên, lập tức nhìn về phía Tôn Hiểu Đông nói :
- Lão tam, các cậu tiếp tục luyện đi, chúng tôi ra ngoài đi dạo, tí nữa gọi điện.
- Được.
Mấy người Tần Dương rời sân vận động, Hà Thiên Phong nhìn nhìn Lý Tư Kỳ, cười nói:
- Bây giờ đến lúc ăn cơm còn lâu, các cậu đi dạo trước đi, chúng tôi về phòng ngủ một lát, tối nay gọi điện thoại.
Hà Thiên Phong lôi kéo Lâm Trúc quay người đi, Lý Tư Kỳ liền nhìn chăm chăm Tần Dương mà cười, cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Tân Dương nhìn Lý Tư Kỳ cười, có chút không hiểu được:
- Cười cái gì mà vui vẻ như vậy?
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Bạn cùng phòng của cậu đang tạo cơ hội cho chúng ta đi riêng kìa.
Tân Dương sờ mũi, cười khổ nói: ~ Bọn họ nghĩ nhiều quá. Lý Tư Kỳ hé miệng cười nói:
- Chẳng lẽ cậu không muốn đi riêng với tôi à, chẳng lẽ tôi không đẹp sao? Cậu thật sự không rung động chút nào?
'Tân Dương bất đắc dĩ nhìn Lý Tư Kỳ:
~ Cô còn đùa tôi!
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói ra:
~ Không phải, tôi chỉ là tò mò muốn hỏi một chút mà thôi. Tân Dương cười khổ:
~ Có thể không trả lời không?
Vẻ mặt Lý Tư Kỳ kiên quyết nói:
- Không thể, nhất định phải trả lời!
Tân Dương bất đắc dĩ thỏa hiệp:
- Có xinh đẹp hay không, chẳng lế bản thân cô còn không biết sao?
~ Tôi biết tôi xinh đẹp nha, nhưng mà tôi hỏi là cậu rung động hay không, đừng tưởng rẵng tôi không biết cậu nhìn lén tôi lúc trên xe lửa nhé!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!