Chương 57:
Trương Húc Đông lấy một cái bình nhỏ từ trong túi, nói: “Cụ Tô, tôi cũng có quà cho ông đấy.” Trong chiếc bình này là một viên thuốc xanh biếc, chính là tiểu Linh Tu đan mới luyện chế không lâu.
“Đây là gì vậy? Đậu xanh hả?” Địch Sáng làm như nói đùa: “Hay là kẹo? Mua mấy ngàn thế?”
Trương Húc Đông liếc nhìn anh ta, nói: “Mặc dù thứ này không đáng giá, nhưng mạnh hơn củ cải mà anh tặng nhiều.
Nghe vậy, sắc mặt Địch Sáng thay đổi: “Củ cải? Cậu kia, cậu biết hoa sen trắng trị giá bao nhiêu tiền không?”
“Tôi không biết nó trị giá bao nhiêu tiền, nhưng tôi biết dược hiệu của hoa sen trắng gần như bằng không.” Trương Húc Đông hừ lạnh: “Ngược lại là viên thuốc trong tay tôi, anh biết nó bao nhiêu tiền không?”
Cụ Lâm im lặng, không lên tiếng can ngăn. Mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng ông đã sướng rơn. Đây chính là cục diện mà ông muốn thấy, khơi dậy địch ý của hai người trẻ tuổi để chọn lựa cháu rể cho nhà họ Tô.
“Ông chủ, đã chuẩn bị bữa ăn xong rồi ạ.” Lúc này, người hầu đi tới nói.
Cụ Lâm đứng dậy cười nói: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Mấy người ngồi vào bàn cơm, Địch Sáng ngồi bên phải Lâm Tâm Di, còn Trương Húc Đông đương nhiên là ngồi bên trái. Tâm trạng của Lâm Tâm Di cũng không được vui cho lắm, liên tục cau mày. Trong bữa cơm, Địch Sáng liên tục gắp đồ ăn cho Lâm Tâm Di, song đều bị cô từ chối. Sau bữa cơm, cụ Lâm đứng dậy cười nói: “Ông già rồi, ăn cơm xong là lại buồn ngủ, ông đi nghỉ trước đây, mấy đứa tán gẫu đi nhé.” Nói xong, ông nhìn Hoàng Lĩnh, khẽ nói: “Đừng để họ làm quá mức.”
“Vâng.” Hoàng Lĩnh khẽ gật đầu.
“Cô Di, tôi có mấy câu muốn nói với cô.” Địch Sáng đứng dậy.
Lâm Tâm Di cau mày: “”Có việc thì gì anh nói thẳng ở đây luôn đi.”
Địch Sáng cười nói: “Có người ngoài nên không dễ mở lời, người nào đó nên lảng tránh trước thì tốt hơn.”
Lâm Tâm Di sợ anh ta xằng bậy nên đi theo Địch Sáng vào phòng khác. Vừa vào cửa, Địch Sáng đã nhanh chóng đóng cửa lại, sốt ruột nói: “Uyên, anh không biết rốt cuộc cụ Lâm có ý gì, nhưng cậu ta đã cứu mạng cụ Lâm thì chỉ cần trả ít tiền đuổi đi là được. Loại người như cậu ta sao có thể dẫn ra ngoài gặp người!”
Lâm Tâm Di cau mày hỏi: “Loại người như anh ấy? Anh ấy là loại người nào?”
Địch Sáng hừ nhẹ: “Tiện dân, tiện dâng tầng dưới chót.”
Sắc mặt Lâm Tâm Di lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: “Anh biết tôi ghét nhất điểm nào ở anh không? Đó chính là sắc mặt tự cho là cao quý hơn người của anh đấy!”
“Ha ha, thế thì cũng phải có vốn liếng mới được.” Địch Sáng tự hào nói: “Anh đã điều tra cậu ta rồi, chẳng qua chỉ là một tên phế vật bám váy vợ mà thôi, hoàn toàn không xứng trở thành đối thủ của anh.”
Lâm Tâm Di phiền chán nói: “Được rồi, anh nói xong chưa? Tôi muốn ra ngoài.”
Địch Sáng vội kéo tay Lâm Tâm Di, đau khổ khuyên nhủ: “Lâm Tâm Di, em ngẫm lại đi, cho dù cậu ta có tiềm lực thì em cho rằng cậu ta phấn đấu cả đời có bằng nhà họ Địch được không? Có những thứ đã được định sẵn từ khi mới sinh ra rồi!”
“Còn anh thì khác, anh với em môn đương hộ đối, chỉ cần anh đồng ý thì có thể kêu nhà họ Địch tới làm mai bất cứ lúc nào, khi đó cụ Lâm sẽ vì một thằng tiện dân mà từ chối nhà họ Địch sao?” Địch Sáng kích động nói.
Lâm Tâm Di lạnh mặt nói: “Anh ngậm miệng lại được không? Thứ mà anh tự hào chẳng đáng là gì trong mắt người khác đâu.”
“Ha ha, thể thì cậu ta có gì đáng tự hào? Tự hào cậu ta là thằng bám váy vợ? Tự hào cậu ta là thằng bị cắm sừng sao?” Địch Sáng càng nói càng kích động, cuối cùng liên tục sỉ nhục.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra một cách bạo lực. Sau đó Trương Húc Đông đen mặt bước vào phòng.