Chưogn 169:
Luồng khí tức này nhanh chóng vây quanh thân thể của Trương Húc Đông, bao lấy cả người anh.
“Quả nhiên, không chỉ có nội kình mà Linh khí cũng có thể sử dụng như thế được.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.
Đúng lúc này Phùng Minh Lăng lại lao tới. Nội kình đang bao quanh nắm đấm phía bên phải của anh ta bỗng nhiên hóa thành một lưỡi dao nhắm thẳng vào ấn đường của Trương Húc Đông. Trương Húc Đông lại nhẹ nhàng nghiêng người, tránh đi.
“Lại trốn? Trương Húc Đông, bản lĩnh của anh chỉ tới vậy thôi sao?” Phùng Minh Lăng cười ha ha nói. “Chỉ cần không thể đánh vỡ Nội Ngưng Giáp thì tôi chính là vô địch!”
“Được, thoả mãn cậu vậy.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói, trong nháy mắt, Trương Húc Đông đã xuất hiện ở trước mặt của Phùng Minh Lăng.
Phùng Minh Lăng biến sắc, vừa định tránh đi thì nắm đấm của Trương Húc Đông đã đánh vào bụng anh ta.
“Rắc!” Một tiếng nứt giòn tan vang lên, Phùng Minh Lăng phải lùi lại mấy chục bước, đập mạnh vào tường xi măng phía sau.
“Ha ha, Trương Húc Đông, có Nội Ngưng Giáp bảo vệ, anh không thể làm tôi bị thương!” Phùng Minh Lăng bò dậy từ đám phế tích, cười lớn.
Nhưng nói tới đây: “phốc” một tiếng, đột nhiên tiếng cười của Phùng Minh Lăng im bặt lại, một cơn đau đớn đau thấu tim truyền tới từ bụng anh ta.
Ngay sau đó vết nứt lan ra khắp Nội Ngưng giáp, cuối cùng “bịch” một tiếng, Nội Ngưng giáp lập tức vỡ nát ra như thuỷ tinh.
“Á!” Phùng Minh Lăng ôm bụng, nửa quỳ trên mặt đất. Anh ta đau đớn nhìn Trương Húc Đông, thấp giọng nói: “Sao lại như thế… Ba đã nói chỉ cần không gặp phải Tông sư thì Nội Ngưng giáp hoàn toàn có thể bảo vệ tôi… Sao lại thế này…”
Bụng bị trúng đòn mạnh mẽ khiến nội kình của anh ta bắt đầu tiêu tán. Cơn đau thấu tim làm Phùng Minh Lăng không ngừng nôn ra máu, anh ta quỳ trên mặt đất, biểu tình quằn quại, đau như chết.
“Mọi người cùng xông lên, giết chết cậu ta!” Tám người còn lại thấy tình hình không ổn thì lập tức hét lớn.
Trương Húc Đông lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, linh lực trong cơ thể lập tức bạo động, khí tức khủng bố trong nháy mắt tràn ra, trực tiếp đánh bay tám người đi ra ngoài.
“Ai nói rằng tôi không phải là nội kình tông sư?” Trương Húc Đông nhàn nhạt đảo mắt nhìn từng người một, uy áp đáng sợ lập tức ùa tới.
“Nội kình tông sư!” Mấy người này lập tức tái mét mặt mày. Thân là võ giả, bọn họ tất nhiên hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chữ đại sư và tông sư. Đây là sự chênh lệch mà dù cho có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không ai có thể vượt qua được.
“Anh… Anh thế mà lại là nội kình tông sư!” Phùng Minh Lăng trong lúc nhất thời tạm quên đi đau đớn của bản thân, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, nói.
“Vèo!” Ngón tay của Trương Húc Đông chỉ về phía trước, một luồng khí lực nháy mắt đánh về phía bụng của Phùng Minh Lăng.
Bụng tiếp tục bị trúng đòn khiến cho nội kình mà Phùng Minh Lăng tu hành bao nhiêu năm trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh. Phùng Minh Lăng ngây người, mặt xám ngoét như tro tàn.
“Anh… Anh phế tu vi của tôi?” Vẻ mặt tuyệt vọng lan ra khắp khuôn mặt của Phùng Minh Lăng.
Phùng Minh Lăng khàn giọng gào lên, nước mắt giàn dụa. “Trương Húc Đông, anh lại dám phế tu vi của tôi!” Công sức tu luyện hơn hai mươi năm, nội kình mới hôm qua vẫn còn ở trình độ nội kình đại sư cấp chín, chỉ còn một chút nữa thôi thì đạt tới cấp bậc nội kình tông sư thế mà trong nháy mắt đã hóa thành hư vô.
Việc này đối với Phùng Minh Lăng mà nói còn đau hơn cả bị giết chết.
“Lần này giữ lại một mạng cho cậu, lần sau nếu còn mạo phạm tôi, tôi không ngại đưa cậu đi gặp Diêm Vương đâu.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.