Chương 141:
“Buông con bé ra!”
Người kia nhìn Trương Húc Đông, cười nói: “Trương Húc Đông đúng không? Tôi cũng nghe qua tên anh rồi, thân thủ rất tốt, nhưng đáng tiếc là anh lại không thể đánh tôi!”
“Không thể đánh anh?” Trương Húc Đông nghe thế thì cười ra tiếng. Sau đó anh đưa tay lên giáng cho gã một cái tát, trực tiếp đánh gã tự quay tại chỗ hai vòng mới dừng lại được.
“Đánh rồi đó, rồi sao?” Trương Húc Đông cảm thấy có chút thú vị nói.
Thanh niên kia lập tức vô cùng phẫn nộ nói: “Mày chết chắc rồi! Tao là người của Phương Kính Diệu của ban an ninh. Mày dám đánh tao, tao lập tức cho mày vào tù bóc lịch!”
“Người của Phương Kính Diệu?” Trương Húc Đông sửng sốt, cúi đầu nhìn Phương Hiểu Điệp, hỏi: “Ủa, gã là người của ba cô hả?”
“Có cái rắm khô .” Phương Hiểu Điệp xoa cổ tay nói. “Ba tôi làm sao mà biết gã được.”
Thanh niên kia vừa nghe thấy lời của Phương Hiểu Điệp thì sắc mặt thay đổi.
Gã vội vàng chạy tới trước mặt của Phương Hiểu Điệp, vừa xấu hổ vừa vội vàng nói: “Cô… cô là Phương Hiểu Điệp, cô Phương ư?”
“Nếu không thì sao?” Phương Hiểu Điệp nghiến răng. “Anh cứ chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Gã thanh niên lập tức hốt hoảng, chỉ có thể vội vàng cầu xin nói: “Cô Phương, là tôi có mắt như mù, mắt chó không nhận chủ, không nhận ra cô, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, cô tha cho tôi đi…”
Gã vừa nói, vừa quỳ trên mặt đất không ngừng tự vả miệng mình. Phương Hiểu Điệp thấy thế thì hừ lạnh nói: “Anh cứ quỳ ở đây đi, đợi tôi hết giận thì sẽ cho anh đứng dậy.”
“Được, được.” Gã thanh niên không dám nhiều lời, quỳ tại chỗ vẫn không ngừng tự vả. Người xung quanh nhìn thế thì thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ cười giễu gã.
Lâm Tuyết Trinh không chịu nổi nữa, quay lưng rời đi.
“Đứng lại, tôi cho cô đi chưa?” Phương Hiểu Điệp không buông tha cho cô ta, nói. “Cô, cùng quỳ với anh ta đi.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải quỳ với anh ta?” Lâm Tuyết Trinh không phục nói.
Phương Hiểu Điệp nhìn gã thanh niên kia nói: “Xem ra bạn gái của anh không nghe lời lắm đâu.”
Gã thanh niên kia nghe thấy thì vội vàng đứng dậy, tóm lấy Lâm Tuyết Trinh nói: “Quỳ xuống cho tôi, nếu không tôi đánh chết cô.”
Lâm Tuyết Trinh liều mạng vùng vẫy nhưng cô ta làm sao khỏe bằng gã thanh niên này được, một lúc sau thì cũng chỉ có thể nhận mệnh, bị ấn xuống mặt đất.
Phương Hiểu Điệp vừa ý gật đầu nói: “Thế này còn được.”
Trương Húc Đông không khỏi thở dài trong lòng, con bé này đúng là danh bất hư truyền.
Lúc ba người ăn cơm trưa xong từ trên lầu đi xuống thì thấy Lâm Tuyết Trinh và thanh niên kia vẫn quỳ trên mặt đất.
“Được rồi, mau đứng dậy đi đi.” Lâm Tâm Di không nhìn nổi nữa thì phất tay nói. Hai người không dám động đậy, theo bản năng nhìn về phía Phương Hiểu Điệp.
“Mau làm cho bọn họ đi đi.” Lâm Tâm Di cau mày nói.
Phương Hiểu Điệp lúc này mới phất tay nói: “Còn không mau cút đi, đừng có để tôi nhìn thấy hai người một lần nữa, nghe rõ chưa?”
“Dạ, dạ, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện làm chướng mắt cô nữa đâu.” Thanh niên kia như được đặc xá, tóm lấy tay của Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy ra khỏi khu trung tâm thương mại.
“Cứ thế tiện nghi cho bọn chúng, thật khó chịu.” Phương Hiểu Điệp bĩu môi làu bàu. “May cho chúng đây là ở Đạm Thành, nếu là trên tỉnh em không gọi người tới chém ra làm trăm mảnh thì..”
“Được rồi, được rồi.” Lâm Tâm Di nhanh chóng ngắt lời của Phương Hiểu Điệp.
Đi dạo thêm cả một buổi chiều, đến lúc về nhà thì đã là hơn chín giờ tối rồi. Trương Húc Đông ngồi trong phòng, lấy ra viên tu linh đan.
Tu linh đan cũng phân thành nhiều phẩm chất khác nhau. Còn phẩm chất cao thấp thì còn phải xem chất lượng của linh dược và trình độ của người luyện đan. Giống như viên tu linh đan trong tay Trương Húc Đông bây giờ chính là một viên đỉnh cấp tu linh đan.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!