Bầu không khí chung quanh lặng ngắt như tờ.
Nụ cười vốn đang rất khoái chí của võ phu nước Thanh Tùng dần dần trở nên cứng đờ, trong ánh mắt của hắn ta hiện lên một tia không thể tin được, dường như hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, Phương Trần lại dám thật sự giết người của nước Thanh Tùng.
Du Long Xương và thuộc hạ đều trở nên sững sờ.
Các thành viên trong đội thị vệ cũng ngây ra như phỗng.
Dân chúng Đại Hạ đang vây xung quanh cũng đều phải che miệng lại và trợn tròn mắt.
Những năm gần đây, võ phu của nước Thanh Tùng hoành hành ngang ngược, tùy ý làm bậy ở khắp kinh thành, mặc dù họ đã được tận mắt chứng kiến điều đó rất nhiều lần, trong thâm tâm họ vẫn luôn nghĩ đến chuyện băm thây vằm xác chúng ra thành trăm mảnh nhưng họ cũng biết rằng đây là điều không thể.
Giết người của nước Thanh Tùng sẽ dẫn đến sự trả thù kịch liệt của nước Thanh Tùng, Đại Hạ sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng ngay lúc này, họ đã chứng kiến một võ phu nước Thanh Tùng chết trong tay Phương Trần.
Khiếp sợ, choáng váng, nhưng sau đó trong lòng họ dâng trào cảm xúc mừng như điên và rất hả hê!
"Phương Trần, sao ngươi dám hả!"
Một võ phu nước Thanh Tùng ngạc nhiên hét lên.
Phương Trần rút kiếm ra đi về phía đó, dân chúng đang vây xung quanh vô thức tránh ra.
Loẹt xoẹt!
Một cái đầu khác rơi xuống đất, tu vi của tên võ phu nước Thanh Tùng này chỉ mới đến Ngưng khí, cho nên khi rơi vào tay Phương Trần, hắn ta hoàn toàn không có sức lực chống trả.
"Các ngươi thật to gan, thật to gan, các ngươi không sợ nước Thanh Tùng sẽ tiêu diệt Đại Hạ của các ngươi, chặt đứt huyết mạch của các ngươi sao!!"
Võ phu nước Thanh Tùng tức giận gầm lên.
"Từ hôm nay trở đi, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ võ phu nước Thanh Tùng xuất hiện ở kinh thành này nữa."
Phương Trần thản nhiên nói.
Trong đám đông, có vài bóng dáng khẽ gật đầu sau khi nghe thấy lời nói của hắn, xuất quỷ nhập thần lặng lẽ cắt cổ những gã võ phu nước Thanh Tùng đang ở bên cạnh mình.
Khi bách tính Đại Hạ trông thấy một màn này, hai mắt họ dần dần đỏ lên, hơi thở trở nên nặng nề, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng võ phu nước Thanh Tùng ở xung quanh mình.
"Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Một tên thuộc hạ của Dư Long Xương đột nhiên lên tiếng.
"Nên làm gì?"
Dư Long Xương có hơi choáng váng.
"Tu vi của Phương Quân Thần đã được khôi phục, chúng ta hoàn toàn không cần sợ hãi đám người của nước Thanh Tùng, hà cớ gì chúng ta lại để cho chúng hoành hành ngang ngược tại kinh thành chứ? Đương nhiên là chúng ta phải phối hợp với Phương Quân Thần để tiêu diệt từng kẻ một!"
Tên thuộc hạ kia thấp giọng nói.
"Nhưng mà..."
Dư Long Xương nghiến răng nghiến lợi, đây là một chuyện hệ trọng, hắn ta không dám tự tiện đưa ra quyết định, muốn giết chết võ phu nước Thanh Tùng, cần phải có chiếu chỉ do đích thân Hoàng Thượng ban bố.
"Tướng quân, đệ đệ của ta đã bị đám võ phu nước Thanh Tùng đánh chết ở trên phố tại kinh thành."
Tên thuộc hạ kia trầm giọng nói.
"Mụ nội nó, mặc kệ đi!"
Dư Long Xương giận dữ hét lên: "Tướng sĩ Tây Hổ Doanh nghe lệnh!"
"Có!"
Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.
"Hôm nay chúng ta đi theo Phương Quân Thần, giết sạch sẽ toàn bộ đám võ phu nước Thanh Tùng có mặt tại kinh thành!"
Hai mắt Dư Long Xương dần dần dính đầy một tầng tơ máu, như thể hắn ta đã trở lại thời điểm chiến đấu trên chiến trường, sát ý đáng sợ đang tùy ý quấn quýt quanh người hắn ta!
"Rõ!!"
Sau một tiếng gầm, hắn ta lập tức dẫn thuộc hạ đuổi theo Phương Trần, một đường xông thẳng về một hướng nào đó, bên kia có một tòa võ quán, là do nước Thanh Tùng mở ra, phần lớn võ phu nước Thanh Tùng đều ra vào tại đó!
Thấy vậy, hàng trăm dân chúng cũng nhao nhao đi theo, mặc dù bây giờ trên tay họ không có vũ khí, nhưng khí tức tà ác mà họ phải nhẫn nhịn cất giữ trong lòng ròng rã suốt năm năm qua lại khiến họ cảm thấy dường như mình được tiếp thêm sinh lực gấp một trăm lần, sức mạnh vô tận vào giờ phút này!
"Hoàng hậu, Thế tử..."
Cung nữ ngơ ngác nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu trầm ngâm một lúc rồi nói với thống lĩnh thị vệ: "Mau dẫn người đuổi theo Trần Nhi, hắn muốn giết võ phu nước Thanh Tùng, các ngươi phải hỗ trợ hắn giết chết đám người đó."
"Tuân lệnh!"
Thống lĩnh thị vệ hào hứng gật đầu, sau đó hắn ta để lại một một vài thị vệ bảo về Hoàng hậu rồi lập tức tự mình dẫn theo những người còn lại đuổi theo Phương Trần.
"Sau ngày hôm nay, thiên hạ sẽ phải thay đổi."
Hoàng hậu lẩm bẩm một mình.
"Hoàng hậu, có thể trong cung sẽ có người lợi dụng chuyện này để công kích người..."
Sắc mặt của cung nữ trần đầy lo lắng.
Dù sao thì Phương Trần cũng là cháu trai của Hoàng hậu, bây giờ trên đường về nhà thế mà hắn lại đột nhiên bắt đầu tàn sát võ phu nước Thanh Tùng, nếu chuyện trở nên nghiêm trọng, hiển nhiên Hoàng hậu cũng sẽ bị liên lụy.
Đặc biệt là Hoa quý phi, nàng ta sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này.
“Có lẽ có người đã quên, trước khi vào cung ta cũng là người của Phương gia.”
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sáng, ngón tay đeo nhẫn ngọc mà bà ấy đang chơi đột nhiên biến thành một đống bột, từ từ rơi ra khỏi đầu ngón tay.
…
Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán.
Nơi này chiếm một diện tích lớn, vốn là nha môn của Đại Hạ, tuy nhiên, sau khi Đại Hạ bị đánh bại năm năm trước, tòa nhà đã bị nước Thanh Tùng tiếp quản và một võ quán ở đây.
Lấy hai chữ “thượng đẳng” là để thể hiện chúng là những người thượng đẳng, trong khi người dân Đại Hạ là những tiện dân thấp kém.
Nơi này rất sống động, hầu hết hàng ngàn võ phu của nước Thanh Tùng đang kiếm sống ở kinh thành Đại Hạ đều thường lui tới nơi này.
"Haha, các ngươi nói xem Tiêu Thần Nữ có tới ở lại đây không?"
“Đương nhiên, quán chủ của chúng ta cũng là lão quân của Lang quân, từng đi theo đệ nhất Lang Soái đánh bại Phương Trần ở núi Tam Giới mà.”
“Nghe nói Tiêu Thần Nữ có nhan sắc vô song, tên Phương Trần này được hời rồi.”
"Đừng nói như vậy, nếu như Phương Trần trở thành người của nước Thanh Tùng chúng ta, chẳng phải Đại Hạ này không còn chút hi vọng gì sao? Nước Thanh Tùng sẽ san bằng nơi này, ngày đó sắp đến rồi, hahaha!"
Trước đại sảnh, một nhóm võ phu của nước Thanh Tùng thỉnh thoảng đang trò chuyện và cười đùa, tuy nhiên, những người hầu đi lại giữa những võ phu này đều run rẩy vì sợ hãi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ là dân thường ở Đại Hạ, bất đắc dĩ đến đây phục vụ những võ phu nước Thanh Tùng này, nếu không cẩn thận có thể trong nháy mắt sẽ mất đầu.
Vào lúc này, một võ phu nước Thanh Tùng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Sao bên ngoài ồn ào quá vậy?"
Hắn ta đứng dậy nhìn ra ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Chuyện gì vậy?"
Có người hỏi.
"Người, rất nhiều người…"
Tên võ phu nước Thanh Tùng lẩm bẩm: "Có vẻ như họ đang tiến về phía chúng ta."
Rất nhiều người?
Một nhóm võ phu nước Thanh Tùng tập trung trước cửa, lập tức bị đội ngũ hùng vĩ trước mặt làm cho hoảng sợ.
Những người trong đội này rất nhiều người chỉ là người Đại Hạ bình thường, nhưng họ cũng nhìn thấy những người lính mặc quân phục, thậm chí có người còn nhận ra Phương Trần đang đi ở phía trước.
"Đó không phải là Phương Trần sao?"
"Có chuyện không ổn, ta đi báo cho quán chủ!"
Có người vội vã rời đi.
Lúc đó Phương Trần đã đi tới trước Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán, nhìn tấm biển, bình tĩnh nói: “Du tướng quân, tháo tấm biển ra.”
"Vâng!"
Du Long Xương đột nhiên nhảy lên, một quyền đập nát tấm biển, biến nó thành từng mảnh rơi xuống đất.
"Các ngươi thật to gan!"
Khi các võ phu nước Thanh Tùng tập trung trước cửa nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt bọn chúng gần như muốn nổ tung, bừng bừng lửa giận.
"Giết."
Phương Trần nói.
"Phương Quân Thần, ngươi chắc chắn chứ?"
Trên đường đi, Du Long Xương trở nên bình tĩnh hơn và bắt đầu tính toán được và mất.
"Đừng nói chuyện vô nghĩa."
Phương Trần hơi nhíu mày.
Du Long Xương cảm thấy mình dâm lao phải theo lao, chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, giây tiếp theo, hắn ta hét lên:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!