Ma đạo độ kiếp so với tu sĩ khác gian nan hơn, hầu như không có người thành công. Lâm Uyên không tu luyện là chết, ở Tu Chân giới nguy hiểm trùng trùng điệp điệp không có lực lượng khó có thể sinh tồn, thế nhưng hắn tu luyện đến ngày độ kiếp vẫn khó thoát khỏi kết cục hồn phi yên diệt. Nghiệp chướng quấn thân, sát nghiệt quá nặng, nhưng nếu không giết người khác, mình sẽ bị giết chết, đây là vấn đề khó giải quyết.
Chuyện trước mắt đối với hắn mà nói là kết cục thích hợp nhất, có người thay hắn gánh vác một thân nghiệp chướng, hắn trong trong sạch sạch độ kiếp phi thăng. Hắn lúc trước cùng Tễ Nguyệt song tu, thần hồn giao hòa, Tễ Nguyệt có thể di hoa tiếp mộc cũng không phải là không có khả năng.
Lâm Uyên trong lòng đau đớn, muốn phát tiết, muốn giết những người bày trận kia, nhưng giết người sẽ làm cho sát nghiệt của hắn tăng lên, nghiệp hỏa chỉ có thể cháy càng thịnh, Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt chỉ càng thêm thống khổ.
Lâm Uyên vẫn luôn biết hắn không vượt qua kiếp nạn, tu hành mấy vạn năm hắn đều không tìm được phương pháp giải quyết. Cũng đã từng thấy qua bí pháp thượng cổ, tìm người dời đi kiếp số. Nhưng vì oán hận trong lòng người bị chuyển giao không cam lòng sẽ ảnh hưởng đến thần hồn, rất khó thành công.
Lúc hắn và Tễ Nguyệt song tu cũng từng nghĩ tới điểm này, trong lòng Tễ Nguyệt tràn đầy đều là hắn, một tiểu tu sĩ tuổi còn nhỏ, hắn hơi nói hai câu còn không phải có thể đem Tễ Nguyệt dỗ dành vì hắn sinh tử. Chỉ là hắn khinh thường như vậy, cùng Tễ Nguyệt song tu cũng không phải xuất phát từ thần hồn dung hòa, thuận tiện độ kiếp. Là biểu tình của Tễ Nguyệt quá động lòng người, nghĩ lên liền lên. Hắn đã quen với Tễ Nguyệt làm bạn, quen với người này ở bên cạnh hắn lẩm bẩm, tuy rằng hắn không có trả lời, nhưng Tễ Nguyệt nói hắn đều nghe được, hắn vẫn luôn nghe.
Trước kia khi hắn một mình, khi đối địch cũng không sợ bỏ mình, nhưng hiện tại sẽ lo lắng, nếu hắn bị thương hoặc chết, Tễ Nguyệt đi theo bên cạnh hắn khẳng định sẽ bị mọi người thảo phạt. Khi đó kết cục của Tễ Nguyệt là điều hắn không thể tưởng tượng và tiếp nhận.
Hắn dần dần có chút không bảo vệ được Tễ Nguyệt, bên cạnh hắn là vực sâu sâu không thấy đáy, cho nên mới muốn đem người một lần nữa đưa về đám mây sạch sẽ. Để cho mọi người đều biết tu sĩ áo trắng bên cạnh hắn đã chết, triệt để cùng Tễ Nguyệt vẽ ra khoảng cách. Hắn là Ma Quân, mang đến tai họa.
Điều duy nhất tính sai là hắn không chết vì lôi kiếp khi độ kiếp. Tính ra, những tu sĩ kia coi như là giúp hắn một phen. Không biết nếu bọn họ biết bọn họ dùng toàn bộ sức lực trợ giúp Ma Quân độ kiếp phi thăng, không biết sẽ có cảm giác gì.
Lâm Uyên muốn cười, khóe miệng nhếch lên một chút cũng không nâng lên được.
Tu Chân giới trải qua đại nạn này, tu sĩ tu vi cao thâm đã chết một lượng lớn, đệ tử trẻ tuổi có thiên phú cũng tử thương đông đảo, các môn phái đều đến thời khắc giáp hạt, tuy rằng chế phục Ma Quân, thế nhưng bọn họ cũng trả giá thảm thiết, trong khoảng thời gian này cơ hồ mỗi người khi nhắc tới đều biến sắc trước trận rung chuyển như luyện ngục này. Cũng may hiện tại dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lâm Uyên tu vi đã đến viên mãn, còn lại chính là chuẩn bị độ kiếp là được. Lâm Uyên đi tới chỗ Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cách liệt hỏa đầy trời nhìn về phía trung tâm, sóng nhiệt làm cho tầm mắt đều mơ hồ, không cách nào nhìn rõ người ở giữa.
Lâm Uyên hai tay kết ấn, đánh ra từng đạo thuật pháp huyền diệu. Nghiệp chướng cùng lực lượng của hắn cộng sinh đồng nguyên, nếu không cách nào chạy thoát, vậy rút củi dưới đáy nồi, phá rồi lập mới.
Lâm Uyên tán hết tu vi, lúc Nghiệp Hỏa mất đi trói buộc, thần hồn phân tán của Tễ Nguyệt, từ trong nghiệp hỏa dời ra. Kế tiếp chỉ cần tìm về thần hồn bị phân tán của Tễ Nguyệt, dung hợp cùng một chỗ, như vậy cho dù nghiệp hỏa hầu như không còn, Tễ Nguyệt cũng không đến mức thần hồn hoàn toàn không có, tiêu tán trong thiên địa, từ đó không thấy.
Nghiệp hỏa do nghiệp chướng mà cháy không cách nào không rễ mà sinh ra, thần hồn Tễ Nguyệt cũng không thể hoàn toàn bị dời ra ngoài. Hắn chỉ là chui vào khoảng trống mới có thể khiến cho những thần hồn nhỏ bé bị phân tán chạy thoát. Thần hồn bổn nguyên nhất vẫn như cũ ở giữa nghiệp hỏa. Mà những thần hồn chạy trốn kia không có trí nhớ. Nếu không có chỉ dẫn, chỉ dựa vào bản năng chỉ sợ rất khó tụ tập dung hợp.
Không có tu vi thân thể không cách nào thừa nhận thần thức cường đại của hắn, vì thế Lâm Uyên phong ấn đại bộ phận thần hồn cùng ký ức, hạ cấm chế đi tìm Tễ Nguyệt. Còn có nhất định phải nhớ rõ không thể tạo sát nghiệt, tăng thêm thống khổ cho Tễ Nguyệt. Nghiệp chướng và công đức đối lập với nhau, nếu nghiệp chướng là nghiệp hỏa, công đức tựa như cam lộ. Cho nên hắn phải lấy nhiều công đức mới đúng, có thể làm nghiệp hỏa nhỏ một chút cũng tốt.
Lâm Uyên mở mắt ra, theo lực lượng của hắn càng lúc càng mạnh, thần hồn ngưng thật, ký ức bị phong ấn mới có thể giải phong, những thứ màu hồng này lại mang theo quá khứ cay đắng bày ra trong đầu hắn.
Bí cảnh Thời Gian này nguyên lai là Ma Vực Điện của hắn, trước khi tản hết tu vi hắn đã phong ấn cung điện của mình, không biết lưu lạc phương nào, thì ra âm sai dương sai đi tới thế giới tương tự này. Còn sót lại một tia thần hồn của hắn, để cho hắn có thể tìm lại những ký ức kia. Đại đạo ba ngàn, tồn tại ba ngàn thế giới, hắn cùng thần hồn Tễ Nguyệt vốn có liên lụy, mới có thể trong bóng tối tìm được Tễ Nguyệt trong tam thiên thế giới.
Sau khi Lâm Uyên nhận chủ Ma Vực Điện, bí cảnh Thời Gian đều nằm trong tay hắn, bấm quyết niệm thần chú suy đoán một phen, tính ra vị trí của Tễ Nguyệt, thân hình Lâm Uyên chợt lóe, hướng về phía Tễ Nguyệt rất nhanh mà đi.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (*). Lúc tiến vào bí cảnh Thời Gian, Tễ Nguyệt vừa mở mắt ra bên cạnh không có Lâm Uyên, trong lòng vừa gấp vừa sợ hãi, từ sau khi bị Lâm Uyên nhặt về, Tễ Nguyệt chưa từng rời khỏi Lâm Uyên. Cho dù Lâm Uyên ra ngoài rời khỏi Ma Vực Điện, nhưng Tễ Nguyệt biết chỉ cần y ở lại Ma Vực Điện, Lâm Uyên sẽ trở về. Nhưng đến bên ngoài, y ngay cả đi hướng nào tìm Lâm Uyên cũng không biết. Tễ Nguyệt mờ mịt đứng ở giữa đường, không biết đi đâu, trong miệng lẩm bẩm kêu "Tôn Thượng, Tôn Thượng"
(*) Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (花开两朵, 各表一枝): ý chỉ hai sự kiện cùng xảy ra nhưng chỉ có thể nói từng chuyện một.
Tễ Nguyệt vỗ vỗ mặt, rất nhanh trấn định lại, chọn một phương hướng, y tìm khắp nơi, luôn có thể tìm được Tôn Thượng, chờ sau khi tìm được, y liền năn nỉ Tôn Thượng buộc chuông nhỏ cho y, lưu lại dấu hiệu, nếu y có lỡ lạc mất Tôn Thượng liền dễ dàng tìm được hắn. Đều là do Tôn Thượng không định khế ước chủ tớ cho y, y ngay cả cảm ứng cũng không có.
Bên cạnh truyền đến động tĩnh, ánh mắt Tễ Nguyệt lạnh lẽo, biểu tình mềm mại trên mặt thoáng chốc tiêu tán sạch sẽ, cảnh giác lạnh lùng nhìn về phía trước.
Một vị thiếu niên linh tú thanh tuyển rơi xuống, trong miệng ai u một bên xoa mông, nhìn nhìn chung quanh không thấy trưởng lão đi theo hắn trên mặt hiện lên một tia bối rối, sau đó liền thấy được Tễ Nguyệt, trong mắt vui vẻ, "Ta biết ngươi, ngươi là tiểu sủng của Ma Tôn gì đó."
Khổng Từ vừa dứt lời đã bị Tễ Nguyệt dùng linh lực huyễn hóa ra roi đánh một cái, cũng không có dùng toàn lực đánh ở chỗ yếu hại, phần nhiều là cảnh cáo.
Tễ Nguyệt kiêu căng ngạo mạn nói: "Ngươi nhớ kỹ, không phải tiểu sủng, là sủng ái nhất. Ta là ái sủng được Tôn Thượng sủng ái nhất." Bộ dáng dương cằm thần khí kia có chút bóng dáng khổng tước kiêu ngạo.
Bên cạnh lại rơi xuống một thiếu niên tuấn mỹ vô song, vẻ mặt lạnh lùng, chính là thiếu chủ Thiên giới Bạch Hạo.
Hai người tiến vào đều phân tán với người trong tộc phái tới bảo vệ bọn họ.
"Trưởng lão nói trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, ba người chúng ta nếu đã gặp phải thì trước tiên kết bạn đi tìm tộc nhân của chúng ta có được không? Như vậy sẽ an toàn hơn."
Tễ Nguyệt nhíu nhíu mày, "Ta muốn đi tìm Tôn Thượng, không có thời gian cùng các ngươi kéo dài."
Bạch Hạo còn chưa nói gì, cây cối bốn phía bỗng nhiên di động, dây leo cũng giống như vật sống, đánh về phía bọn họ. Tễ Nguyệt lấy kiếm Lâm Uyên đưa y chém trái chém phải, hai người khác cũng luống cuống tay chân ứng đối.
Nhưng dây leo giống như chém không chết, chém xuống một đoạn lại còn có thể di động quấn lấy bọn họ.
Tễ Nguyệt nhất thời không phát hiện bị quấn chân, tay cầm kiếm cũng bị một dây leo khác cố định, kiếm bị rơi trên mặt đất, Tễ Nguyệt giãy dụa không thoát. Tình trạng của hai người còn lại cũng không tốt, đỡ trái hở phải, liên tiếp bại lui.
Tễ Nguyệt dùng sức giãy dụa một chút, kết quả bị quấn chặt hơn. Y còn muốn đi tìm Tôn Thượng, ai cũng không thể ngăn cản y. Tễ Nguyệt ánh mắt biến thành màu đỏ nhạt, một cái hỏa cầu rơi trên dây leo, dây leo nhất thời giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, buông Tễ Nguyệt lui ra ngoài.
Khổng Từ nhìn thấy hai mắt sáng ngời, nghĩ đến cái gì sau đó chuyển hóa thành nguyên hình, một con khổng tước lông vũ xinh đẹp, rực rỡ chói mắt xuất hiện trước mắt, bộ lông hoa mỹ kia khiến người ta hoa mắt mê mẩn. Chỉ thấy từ trong miệng khổng tước phun ra một chuỗi lửa, dây leo vừa rồi còn giương nanh múa vuốt nhanh chóng lui ra ngoài. Khổng Từ giải quyết chỗ của mình, thấy Bạch Hạo sắp không duy trì được nữa, liền nhảy qua cứu Bạch Hạo.
Giải quyết nguy hiểm, ba người ngồi trên mặt đất mệt mỏi thở hồng hộc.
"Nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi thì tốt hơn, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Ngươi nghĩ sao?" Nụ cười của Khổng Từ sạch sẽ như hoa sen đón gió, ấm áp tốt đẹp.
Ánh mắt Bạch Hạo chợt lóe lên, không nói gì, dường như chấp nhận.
Tễ Nguyệt cũng không nói lời nào, tranh thủ thời gian điều tức khôi phục linh lực, y không có thời gian lãng phí vào nghỉ ngơi, chờ y khôi phục xong y liền khởi hành.
Khổng Từ thấy hai người đối diện đều không có ý kiến, vui vẻ nói: "Ta là Khổng Từ, các ngươi thì sao?"
"Bạch Hạo."
Tễ Nguyệt không trả lời.
Khổng Từ cũng không để ý. "Ba người chúng ta thoạt nhìn không sai biệt lắm, nếu cùng nhau trải qua hoạn nạn, về sau chính là bạn tốt. Ngươi vừa rồi nói ngươi là ái sủng của Ma Tôn, ái sủng là cái gì? Có giống như đệ tử không?" Câu cuối cùng Khổng Từ tràn đầy tò mò, vẻ mặt ngây thơ hỏi Tễ Nguyệt.
Bạch Hạo vừa nghe trong mắt liền hiện lên một tia chán ghét, nhìn nhìn Tễ Nguyệt nhớ tới người ở trước cửa bí cảnh rúc vào trong ngực Ma Tôn. Khổng Từ ngây thơ không biết ái sủng là cái gì, nhưng Bạch Hạo lại biết rõ ái sủng là cái gì, nhất thời đối với Tễ Nguyệt tràn ngập khinh thường.
Tễ Nguyệt khôi phục xong, đứng dậy đi về phía y vừa rồi hướng đến. Khổng Từ vội nói, "Ai, chính ngươi không cần chạy loạn, rất nguy hiểm."
"Chính hắn muốn đi, không cần quản hắn."
Khổng Từ dậm chân, "Không được, tu vi của hắn thấp như vậy, một người khẳng định rất nguy hiểm, chúng ta mau đuổi theo cùng hắn đi, dù sao chúng ta cũng không biết đi đâu, nhiều người cũng có thể thêm một tia trợ lực."
Bạch Hạo đối với Tễ Nguyệt trong lòng bất mãn, trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Khổng Từ, "Ngươi chính là quá hảo tâm, người kia tính tình cổ quái, lại là người của Ma Tôn, âm hiểm giả dối, không phải là người tốt, ngươi tốt nhất nên đề phòng nhiều hơn."
"Mâu thuẫn giữa các tộc xảy ra trong bí cảnh để sau rồi nói, dù sao cũng là cùng tiến vào bí cảnh, vẫn là phải hỗ trợ lẫn nhau, an toàn là quan trọng nhất."
Tễ Nguyệt không muốn để ý nhiều đến hai người, y sốt ruột chạy đi, Khổng Từ muốn đi theo y, Bạch Hạo muốn cùng Khổng Từ đồng hành, Tễ Nguyệt cũng rất buồn rầu, không bỏ được hai cái đuôi này.
Tễ Nguyệt mang theo nhẫn trữ vật Lâm Uyên đưa cho y, bên trong chứa đầy pháp khí cùng đan dược linh thảo, còn có các loại chu quả y thích, đều là tiên thiên bảo vật trân quý, ẩn chứa đại lượng linh khí, Tôn Thượng lấy làm đồ ăn vặt cho y.
Trong bí cảnh, có trái cây giống như bên ngoài, ở bên ngoài có thể ăn, nhưng trong bí cảnh lại có kịch độc, có rất nhiều tu sĩ sơ suất ở mặt này, ôm hận mà chết. Tễ Nguyệt dứt khoát không ăn đồ trong bí cảnh, đói bụng liền lấy trong nhẫn trữ vật ra ăn.
Tễ Nguyệt ăn rất ngon miệng, hai thiếu niên ngồi cùng một chỗ cách đó không xa nhìn Tễ Nguyệt, bất giác nuốt nước miếng.
Lúc trước Khổng Từ mở miệng bảo Tễ Nguyệt cho Bạch Hạo một ít, Bạch Hạo không mang theo thức ăn, thức ăn đều ở chỗ trưởng lão đi theo. Bạch Hạo vừa nghe lập tức cảm động nhìn Khổng Từ.
Tễ Nguyệt hừ một chút, không thèm để ý đến Khổng Từ, nhận định đầu hai người kia có bệnh. Đồ đạc của y, da mặt Khổng Từ thật dày liền mở miệng bảo y cho Bạch Hạo một ít, mà Bạch Hạo không cảm tạ y thì thôi đi, ngược lại vẻ mặt cảm động nhìn Khổng Từ chỉ biết động miệng, cũng không phải Khổng Từ cho hắn, có cái gì phải cảm động với Khổng Từ.
Tễ Nguyệt không chút suy nghĩ cự tuyệt, lễ vật Tôn Thượng tặng y, chính mình dùng còn luyến tiếc, y làm sao có thể cho người khác.
Cho nên mới xuất hiện tình cảnh hiện tại Tễ Nguyệt chính mình miệng nhỏ ưu nhã gặm, hai người khác nhìn một màn này.