Lâm Uyên vẫy vẫy tay với Tễ Nguyệt đang ngồi trước mặt hắn, Tễ Nguyệt vội vàng buông linh quả đang ăn trong tay xuống, ngồi trước mặt Lâm Uyên, đem quả tốt nhất cho Lâm Uyên ăn.
"Nghe nói ngươi cùng Khuynh Vũ đánh nhau? Còn mổ rớt rất nhiều lông vũ của hắn?"
Khuynh Vũ là tên của con chim hoàng yến kia, giọng nói du dương êm tai, lông vũ diễm lệ, Khuynh Vũ thân thể mảnh mai lại thập phần hỉ khiết, mỗi ngày đều phải tắm rửa, dùng thuật tịnh trần cũng không được. Thích hoàn cảnh sinh hoạt yên tĩnh.
Nhiều tật xấu như vậy, Tôn Thượng lại còn dung túng hắn, cho hắn một cung điện yên tĩnh, cách xa những tiểu sủng khác, còn mở một suối nước nóng trong điện cho hắn thuận tiện tắm rửa.
Tễ Nguyệt vừa nghe liền tức giận, đem trái cây tốt nhất vừa đưa Lâm Uyên cầm về, không cho hắn ăn.
Tễ Nguyệt không thể tin được lên án nói: "Hắn còn dám tố cáo? Không biết xấu hổ, đánh thua còn có mặt mũi cáo trạng?"
Lâm Uyên ho một tiếng, "Không có cáo trạng." Khuynh Vũ không dám nói cho hắn biết, bị khi dễ thảm hại cũng chỉ khóc lóc kể lể với Bạch Mặc, Bạch Mặc hướng hắn nói một chút. "Vì sao lại đánh nhau với hắn?"
"Không vì sao, chính là cùng hắn tỷ thí một phen, là tu vi của hắn không đủ, kỹ năng không bằng người." Khuynh Vũ ỷ vào lông vũ của mình đẹp mắt, giọng hát động lòng người, luôn thích hát ở nơi Tôn Thượng xuất hiện, thu hút sự chú ý của Tôn Thượng. Y quang minh chính đại mời Khuynh Vũ quyết đấu, thua thì không thể ở trước mặt y quyến rũ Tôn Thượng.
Lâm Uyên nắm cằm Tễ Nguyệt cẩn thận nhìn một chút.
Tễ Nguyệt tức giận hừ hừ khí thế kiêu ngạo lập tức tản đi, đỏ mặt lắp bắp nói: "Làm, làm gì?"
"Xem ngươi có phải gà chọi hay không."
Trong mắt Tễ Nguyệt nổi lên ngọn lửa nhỏ, hung tợn nói: "Đó là cái gì vậy? Tôn Thượng thích gà chọi? Gà chọi có đẹp không?"
Lâm Uyên dừng một chút, hiện tại bộ dáng ý chí chiến đấu sôi sục của Tễ Nguyệt rất giống gà chọi, "Không, không có đáng yêu như ngươi."
Tễ Nguyệt cúi đầu mềm nhũn nói: "Tôn Thượng cảm thấy ta rất đáng yêu sao? Còn Ôn Thanh thì sao? Ai dễ thương hơn?" Ôn Thanh là tên của con thỏ nhỏ kia, cố gắng an tĩnh, tính tình ôn thuận, Tễ Nguyệt đối với những người khác ít nhiều đều mang theo chút địch ý, nhưng đối đầu với Ôn Thanh tính tình đặc biệt mềm mại, mặc cho khi dễ Ôn Thanh thế nào, Tễ Nguyệt đều không đề cao được ý chí chiến đấu. Người nọ liền không nói một tiếng đứng mặc cho y khi dễ, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Mà chu lộ tên là Chu Vân, bởi vì một thân lông vũ trắng như tuyết, trắng như mây trên bầu trời Phàm giới, nhưng hai cánh phía dưới cùng một bộ phận lông đuôi hình tròn lại lóng lánh ánh sáng màu đỏ thẫm, có vẻ thanh nhã mà xinh đẹp, cho nên gọi là Chu Vân. Chu Vân không giống như trong tộc bọn họ có tính tình dịu dàng, ngược lại thập phần lạnh lùng cao ngạo, đối với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm.
Chu Vân dáng người tú mỹ tao nhã, đoan trang hào phóng, khi đi lại dáng người uyển chuyển, thoạt nhìn thanh tao lịch sự mà rụt rè, thập phần mỹ lệ động lòng người. Tễ Nguyệt từng một lần coi hắn là đại địch số một, so với nguyên hình, Tễ Nguyệt rất không cam lòng thừa nhận Chu Vân so với y xinh đẹp hơn nhiều. Nhất là khi Chu Vân tản bộ nghỉ ngơi ở Ma Vực Điện, mào bay trong gió nhẹ nhàng phiêu động, thoạt nhìn rất tiêu sái mê người.
Nhưng Chu Vân tính cách cao ngạo, ngay cả khi ở trước mặt Tôn Thượng cũng không thích nhiều lời, thủy chung là bộ dáng lãnh đạm trầm mặc kia, Tễ Nguyệt liền yên tâm một chút.
"Ngươi đáng yêu, ngươi đáng yêu nhất." Hai người nam nhân so đáng yêu cái gì? Cũng không biết Tễ Nguyệt có tật xấu gì, mặc kệ là cái gì cũng phải so sánh với người khác một phen. Hơn nữa không hổ là nhân vật phản diện sau này luôn muốn ngáng chân Khổng Từ, vui vẻ không biết mệt tìm phiền toái cho bạn chơi của y, không phải khi dễ cái này chính là khi dễ cái kia, hắn thường xuyên nghe thấy Tễ Nguyệt lại tìm Khuynh Vũ đánh nhau, hoặc là âm thầm tìm chút phiền toái cho Bạch Mặc, làm cho Bạch Mặc bận túi bụi. Còn có ỷ vào Chu Vân ít nói, ngẫu nhiên thấy Chu Vân sẽ ỷ vào miệng lưỡi sắc bén châm chọc vài câu. Một khắc cũng không thể yên tĩnh.
Bất quá bộ dáng ngang ngược ương ngạnh này cũng tốt, sau này xa hắn cũng có thể sống rất tốt, sẽ không bị khi dễ cùng ủy khuất. Thế giới trước là hắn không biết phải theo đuổi cái gì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền cùng Tễ Nguyệt làm bạn một đời, thế nhưng thế giới này, hắn rõ ràng muốn vấn đỉnh đại đạo, không thể cùng Tễ Nguyệt ở bên nhau, cho nên ngay từ đầu không đi trêu chọc Tễ Nguyệt, ở phương diện tình cảm không dây dưa với y.
Làm sư tôn của Tễ Nguyệt, dạy y tu luyện, cung cấp tài nguyên và pháp bảo tốt nhất cho Tễ Nguyệt, sau đó tìm cho y một vị đạo lữ ưu tú nhất trong tam giới. Như vậy hắn cũng có thể không hề vướng bận cùng cố kỵ độ kiếp phi thăng, đi tìm chân tướng cùng ký ức hắn ngã xuống. Và lý do tại sao hắn phải cứu thế giới.
Tễ Nguyệt cắn răng, hỏi: "Tôn Thượng ngài đang suy nghĩ cái gì?" Sao lại có cảm giác như hắn muốn vứt bỏ y vậy?
"Tễ Nguyệt, ta muốn ra ngoài một đoạn thời gian, ngươi thành thật tu luyện, chớ ham chơi."
"Tôn Thượng muốn đi đâu?"
"Bí cảnh Thời Gian gần đây sắp mở." Bí cảnh Thời Gian chính là bí cảnh Khổng Từ cùng Thái tử Thiên giới gặp nhau trong cốt truyện. Bí cảnh Thời Gian tồn tại đã lâu bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tu vi Yêu Vương trong Yêu tộc trở lên mới có thể tiến vào, nhưng Khổng Từ khi đó chỉ mới cấp bậc đại yêu, cũng không biết hắn đi vào như thế nào.
Trong Yêu tộc chỉ có một Yêu Vương là tu đến Yêu Thần, mà Yêu Hoàng trước đó đã ngã xuống vì độ kiếp, sau đó liền không có người nào tu luyện tới cấp bậc này. Mà Ma giới cũng chỉ có Ma Tôn như hắn mới địch lại Yêu Hoàng, Thiên giới có Thiên quân.
Từ sau khi Yêu Hoàng ngã xuống, địa vị Yêu giới liền xuống dốc không phanh, mơ hồ có xu thế bị Ma giới cùng Thiên giới xâm chiếm. Cho nên sau khi Khổng Từ xuất thế có truyền thừa huyết mạch Yêu Tổ, cũng khó trách được kỳ vọng và chú ý lớn. Khổng Từ đảm nhận trọng trách trọng chấn Yêu tộc.
Trước đó Yêu tộc có thể hóa hình là cấp bậc tiểu yêu, trong cơ thể hình thành yêu đan, đến lục giai hóa hình được xưng là đại yêu, yêu đan hóa anh, có nguyên thần. Thất giai phân thần thần thông tăng vọt, được xưng là Yêu Vương. Mà bát giai tàng thần, hình thành thánh thể, được kính là Yêu Thần, vạn yêu triều bái, tuy nói lúc này là đồng thọ với thiên địa, nhưng nếu độ kiếp, thành công thì thăng cấp thành Yêu Hoàng, phi thăng thành tiên. Mà nếu là thất bại, thì nguyên thần tịch diệt.
Yêu Hoàng trước kia chính là thiếu một bước bị tiêu diệt. Yêu tộc nghịch thiên tu hành, khi trở thành người mạnh nhất độ kiếp cửu giai thập phần gian nan. Không giống như Ma tộc cùng Thiên giới, bước cuối cùng thăng cấp cũng không đến mức gian nan như vậy.
Nhưng Ma tộc mặc dù so với Yêu tộc đến cấp cao nhất đơn giản hơn một chút, nhưng khi phi thăng quả thật gian nguy vạn phần. Trong lịch sử Yêu tộc còn có Yêu Hoàng thành công phi thăng, nhưng Ma tộc không có ngoại lệ, tất cả đều thần hồn câu diệt.
Mà Yêu tộc chỉ cần vượt qua cửu giai độ kiếp, bước vào Yêu Hoàng tôn sư, có thể nói về sau sẽ có khả năng phi thăng rất lớn. So sánh như vậy, cũng không biết hai tộc tộc nào tốt hơn một chút.
"Tôn Thượng, ta cũng muốn đi, Tôn Thượng ngươi dẫn ta đi cùng, ta sẽ rất ngoan, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho Tôn Thượng. Tôn Thượng đem ta bỏ vào tiểu thế giới là được, nếu lo lắng, cũng có thể đem ta bỏ vào trong túi ngự thú."
Lần trước Tôn Thượng dẫn y đi ra ngoài liền mang về cho y bốn vị phong tình khác nhau, 'sư đệ' mỹ mạo dị thường, lần này đi ra ngoài không biết chừng sẽ mang về bao nhiêu người đâu, y một tấc không rời đi theo, hẳn là có thể ngăn cản một ít đi, tối thiểu có thể mang về ít một chút.
Cùng Tễ Nguyệt nhận thức không sai biệt lắm, không chỉ Ma giới, mà ngay cả hai giới khác đối với phong lưu cùng sở thích của Ma Tôn cũng có nghe qua. Ma Tôn lúc trước luôn luôn giữ mình trong sạch, một lòng tu luyện, nhưng gần đây lại thích dưỡng thiếu niên mạo mỹ. Mỹ nhân tu chân giới không ít, nhưng từ Ma Vực Điện tùy tiện đi ra một người trong tam giới cũng chỉ đếm được mấy người như vậy, tu vi so với đồng tộc cùng tuổi cũng là dẫn đầu. Làm cho tam giới thổn thức đồng thời cũng có không ít người muốn hỏi thăm phương pháp, xem có thể đem chính mình, hài tử hoặc tộc nhân đưa cho Ma Tôn hay không.
Khổng Từ có thể tìm được cơ duyên trong bí cảnh Thời Gian,bình yên vô sự, không có đạo lý hắn ngay cả Tễ Nguyệt cũng không bảo vệ được,Lâm Uyên gật gật đầu đáp ứng. Tễ Nguyệt kích động nhào tới trên người Lâm Uyên,quá mức hưng phấn đến nỗi quên mất mình bây giờ là hình người, ôm cổ Lâm Uyên cọcọ mặt Lâm Uyên như trước kia.