Ngụy Lăng Phong ở chỗ Lâm Uyên không đạt được kết quả mong muốn, lại chán ghét Tễ Nguyệt không tận tâm giải độc cho Tiểu Dược của hắn, không làm việc đàng hoàng, hắn muốn đến xem xem Tễ Nguyệt ăn cơm xong còn bận rộn cái gì nữa, mà không có chút nào quan tâm đến chuyện của Tiểu Dược.
Tễ Nguyệt cầm kim khâu, đang may vá một bộ y phục, là lần trước Lâm Uyên đi hái thuốc không cẩn thận làm rách một lỗ.
Tễ Nguyệt rũ mi mắt, những ngón tay trắng nõn mỏng manh cầm kim khâu thêu trên đó một đóa hoa độc đáo.
Ngụy Lăng Phong nhìn thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, những việc thêu thùa của cung nữ này đều do cung nữ làm, nào có chuyện một đại nam nhân lại đi may may vá vá, mất mặt đến cực điểm, hắn khinh thường nói: "Tễ tiểu công tử thật đúng là hiền lành, may vá, sửa quần áo đều do phụ nữ làm cho những người đàn ông trong gia đình. Ngươi là tiểu tức phụ của hắn sao?"
Ngụy Lăng Phong nhìn Tễ Nguyệt không vừa mắt, nhịn không được nghĩ nói móc y vài câu, muốn nhìn Tễ Nguyệt thẹn quá hoá giận.
Tễ Nguyệt nhìn quần áo trong tay, lại nhìn Ngụy Lăng Phong như có điều suy nghĩ, sau đó mắt sáng lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Nguyên lai là tiểu tức phụ!"
Tễ Nguyệt cầm y phục trong tay, vui sướng chạy đi tìm Lâm Uyên, "Sư huynh, ngươi nhìn ta sửa quần áo cho ngươi có đẹp không?"
"Đẹp"
"Vậy ta sau này sẽ là tiểu tức phụ của ngươi."
Lâm Uyên nghe vậy giật nảy mình, dược liệu đang sửa sang trong tay rơi lại vào trong giỏ xách, "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Ngụy Lăng Phong nói."
Đi theo sau lưng Tễ Nguyệt chân Ngụy Lăng Phong không tự chủ lui về sau một bước, "Ta, ta không có nói."
"Sư phụ từ nhỏ đã nuôi ta, cho ngươi làm tiểu tức phụ, vậy ta đây không phải là con dâu nuôi từ bé sao?"
Cảm giác thật đúng là tốt đẹp. "Ngươi vui vẻ là được." Dù sao cách cái chết còn không xa.
Chạng vạng tối, Lâm Uyên cõng một cái gùi thuốc, trong tay Tễ Nguyệt cầm trái cây, Ngụy Lăng Phong vừa thấy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hai người này, sao không đi hái thuốc vào sáng sớm, một hồi nữa là trời tối rồi, trên núi không phải sẽ nhiều hơn mấy phần nguy hiểm? Chẳng qua đây đối với Tiểu Dược có ích, hắn cũng không có đưa ra dị nghị gì.
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt tới suối nước nóng trên núi, bên trong gùi thuốc chính là quần áo sạch sẽ cùng vật dụng tắm rửa, chứ không phải dụng cụ lấy thuốc mà Ngụy Lăng Phong nghĩ.
Tễ Nguyệt đi vào liền thoải mái than thở một tiếng, dễ chịu lại thỏa mãn. Nhưng vẫn không quên gọi Lâm Uyên, "Sư huynh, ngươi mau tới, thực dễ chịu."
Lâm Uyên đem đồ vật để ở một bên, lấy ra xà phòng cùng khăn tắm, "Đừng đùa, mau mau tẩy xong rồi trở về."
Tễ Nguyệt bay nhảy mấy lần, "Sư huynh, ta muốn chà lưng."
Lâm Uyên cảm thấy trùm phản diện chính là chuyên môn đến khắc hắn, giày vò hắn, cam chịu cầm lấy khăn, Tễ Nguyệt ghé vào trên một tảng đá lớn, dưới bờ vai gầy yếu là tấm lưng trắng nõn, Lâm Uyên cũng không dám dùng lực quá lớn, chỉ hơi hơi dùng sức, trên thân Tễ Nguyệt liền xuất hiện từng đạo vết đỏ rất rõ ràng.
Tễ Nguyệt bỗng nhiên xoay thân lại, trùng hợp lúc Lâm Uyên đang cọ sát qua ngực y, kinh hô một tiếng.
Lâm Uyên khẩn trương nói: "Làm sao rồi? Làm đau ngươi rồi?" Ở trong cảm nhận của Lâm Uyên, Tễ Nguyệt yếu đuối lại tinh tế, hơi không chú ý liền sẽ thụ thương.
Trong mắt Tễ Nguyệt lóe ra tia sáng kỳ dị, y nắm lấy tay Lâm Uyên đặt lên ngực mình, "Sư huynh, ngươi lại sờ sờ, cảm giác thật kỳ quái a."
Dưới làn sương mù, thiếu niên tinh xảo biểu tình trông thật hồn nhiên ngây thơ, như tiểu yêu tinh trong núi không rành thế sự.
Lâm Uyên hơi có chút bất lực, suýt chút nữa bị dụ hoặc, "Đừng làm rộn."
Tễ Nguyệt nhướng mày, liền dứt khoát đưa tay sờ ngực Lâm Uyên mấy lần, dần dần tìm được quy luật. Dùng ngón tay Lâm Uyên tự sờ ngực mình mấy lần.
Lâm Uyên mặt đỏ tới mang tai, thu tay về, "Không nên nháo loạn, mau tắm rửa đi, lát nữa sẽ bị cảm."
Lâm Uyên có da màu lúa mì, khi tay hai người đặt chung một chỗ, có thể thấy sự tương phản rõ ràng về màu sắc và phẩm chất da. Rõ ràng đều là ở trên núi phơi gió phơi sương lớn lên, Tễ Nguyệt hoàn toàn chính là một công tử yếu đuối da mịn thịt mềm.
Hai người rửa sạch tóc cùng thân thể, Tễ Nguyệt liền cười đầy mờ ám dán sát vào ngực Lâm Uyên: "Ngươi lại sờ sờ ta, không thì ta liền không mặc quần áo."
"Không được, ngươi sẽ lại gạt ta, muốn ta xoa bóp nơi đó cho ngươi."
Tấm lưng trơn nhẵn của Tễ Nguyệt kề sát lồng ngực Lâm Uyên, như được hắn ôm trọn trong ngực, tâm Lâm Uyên giống như bị Tễ Nguyệt ảnh hưởng, cũng đồng dạng gợn sóng nhộn nhạo. Bên tai là tiếng kêu tràn đầy ngạc nhiên cùng phấn khích của Tễ Nguyệt. . truyện teen hay
"Sư huynh, chơi thật vui, cảm giác có chút kỳ quái, chẳng qua rất dễ chịu, tê tê dại dại."
Lâm Uyên trong lòng có chút dự cảm không ổn.
Sau khi tắm rửa xong ra ngoài, Lâm Uyên đem đồ vật cất vào gùi thuốc, lại đem vác trên lưng.
Vừa mới xoay người còn chưa đi được một bước, ma âm của Tễ Nguyệt lại truyền tới: "Sư huynh ~ "
Lâm Uyên tức giận nói: "Lại làm sao?"
"Trời tối, ta sợ, không nhìn thấy đường."
Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, "Trời tối còn không phải là bởi vì ngươi lề mà lề mề." Một bên oán giận, một bên đưa tay trái ra.
Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên nắm tay dắt đi về, giải thích: "Còn không phải là bởi vì sư huynh xoa quá dễ chịu."
"Ngươi ngậm miệng."
"Sư huynh a, ta nghe những khách nhân kia nói, tiểu tức phụ là dùng để yêu, nếu như ngươi hung dữ với ta, ta, ta liền không sửa quần áo cho ngươi."
"A, vậy ngươi đừng ăn cơm ta nấu."
Tễ Nguyệt ở sau lưng mạnh mẽ trừng mắt liếc Lâm Uyên: "Ngươi thật xấu xa, trừ ta ra, sẽ không có ai muốn làm tiểu tức phụ của ngươi đâu."
Lâm Uyên trong lòng có chút buồn cười, luôn miệng nói tiểu tức phụ, người này thật sự biết tiểu tức phụ là có ý gì sao?
Ngoài trừ hắn ra, Tễ Nguyệt cơ hồ đều không có tiếp xúc cùng người bên ngoài, ngẫu nhiên có bệnh nhân lên núi, cũng là sau một khoảng thời gian liền không còn gặp lại. Như vậy tính ra, hắn cùng Tễ Nguyệt thật đúng là sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên.
Vẫn là để Tễ Nguyệt sớm ngày giải độc thỏa đáng cho Ngụy Lăng Dược, bằng không Lâm Uyên sợ thời gian dài hắn không hạ thủ được.
Một ngày cứ như thế trôi qua, sau ngày thứ hai Tễ Nguyệt nhìn Ngụy Lăng Dược uống thuốc, ở ngay bên cạnh cẩn thận quan sát phản ứng Ngụy Lăng Dược.
"Tiểu thần y vẫn luôn ở trên núi sao?"
"Ừm."
"Kia thật là đáng tiếc, núi này tuy tốt, nhưng dù sao vẫn hoang tàn vắng vẻ." Ngụy Lăng Dược nói cho Tễ Nguyệt về các loại chuyện thú vị phát sinh ở thế giới bên ngoài.
Tễ Nguyệt cũng không phải là chưa từng đi ra ngoài, sư huynh từng đưa y đến một số lễ hội, hội chùa náo nhiệt. Mặc dù y đối với ngoại giới cảm thấy hứng thú, nhưng cũng không có thật sự hướng tới.
Tễ Nguyệt ghi lại những phản ứng khi dùng thuốc của Ngụy Lăng Dược vào cuốn sách nhỏ, Ngụy Lăng Dược che ngực nôn một lúc, đem Ngụy Lăng Phong và Ảnh Nhất đang đứng một bên nhìn nóng nảy không thôi.
Động tác ghi chép của Tễ Nguyệt cũng không dừng lại, chờ Ngụy Lăng Dược nôn xong súc miệng, mặt mũi đã trắng bệch một tầng.
"Ngươi xem tình hình Tiểu Dược phải giải quyết như thế nào?"
"Không có việc gì, không phải chỉ là nôn thôi sao, lại không chết được."
Ngụy Lăng Phong trợn mắt nhìn, "Ngươi sao có thể nói như vậy, có đại phu như ngươi sao? Không có một chút đức tính tốt đẹp mà đại phu nên có."
Tễ Nguyệt bĩu môi một cái, oa một tiếng liền khóc lên, không đợi Ngụy Lăng Phong kịp phản ứng, liền quay đầu đi ra ngoài, vừa chạy còn vừa thê lương kêu "Sư huynh "
Lâm Uyên nghe được thanh âm cũng nhanh bước từ phòng bếp ra, bị đầu Tễ Nguyệt đâm vào trong ngực.
"Làm sao vậy? Đừng khóc."
Tễ Nguyệt khóc thút tha thút thít, "Sư huynh, hắn mắng ta, còn muốn đánh ta."
Không biết xấu hổ, tố cáo còn nói láo! Ngụy Lăng Phong đi theo ra tới nghe xong lời này liền mạnh mẽ trừng mắt liếc bóng lưng Tễ Nguyệt, mệt hắn còn có chút chột dạ vì đem người chọc khóc, người này quả thực mỗi lần đều có thể làm cho hắn càng chán ghét hơn một chút, bọn hắn khẳng định là bát tự không hợp, chuyên môn đến khắc hắn.
Ngụy Lăng Phong không có mở miệng giải thích, hắn nghĩ Lâm Uyên sẽ không tin tưởng Tễ Nguyệt nói láo vụng về như thế, liền thấy Lâm Uyên tràn đầy khiển trách nhìn hắn một cái, vỗ lưng Tễ Nguyệt nhẹ giọng dỗ y.
"Sư huynh, không cho bọn hắn ăn cơm."
"Tốt, không làm cơm của bọn hắn."
Tễ Nguyệt nín khóc mỉm cười. Lâm Uyên có chút bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt Tễ Nguyệt, "Làm sao nói khóc liền khóc, nói cười liền cười? Giống tiểu hài tử."
"Sư huynh, ta không muốn giải độc cho người kia nữa, bọn hắn đối ta không tốt, còn luôn hung dữ với ta, ta không thích bọn hắn."
"Sao hắn lại mắng ngươi?"
"Hắn mắng ta là người không có lòng nhân từ, không có đại phu nào như ta." Tễ Nguyệt ủy ủy khuất khuất, "Cũng không phải ta cầu cho bọn hắn xem bệnh giải độc, vậy mà luôn đối ta trừng mắt nhíu mày, nếu không muốn ta xem bệnh, chẳng phải có thể trực tiếp rời đi."
Lâm Uyên nhìn về phía Ngụy Lăng Phong, "Ngụy công tử, Tễ Nguyệt tuổi còn nhỏ, cũng chưa có tiếp xúc qua quá nhiều bệnh nhân, bên ngoài ngự y đại phu nổi tiếng lâu đời chỗ nào cũng có, trước đó đề nghị các ngươi đến Thánh Sơn là ta lỗ mãng."
Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên nắm tay, ở phía sau hít hít cái mũi, phát ra tiếng khóc sụt sịt, nhưng trong mắt đều là đắc ý.
Ngụy Lăng Phong nghe xong liền có chút nóng nảy, bất chấp những thứ khác, nói: "Là ta quá sốt ruột, lo lắng thân thể Tiểu Dược, đắc tội Tễ tiểu công tử, Lâm Huynh hẳn là có thể thông cảm cho loại tâm tình của người làm huynh trưởng này. Tễ tiểu công tử lơ đễnh nói chết không được, ta liền cho rằng hắn đang vui đùa, đối với thân thể Tiểu Dược không quá để bụng, nên mới không lựa lời nói." Nói đến phần sau, Ngụy Lăng Phong có ý riêng giải thích sự tình vừa rồi, kỳ vọng Lâm Uyên có thể quản giáo tiểu sư đệ một chút.
Lâm Uyên nghe vậy tràn đầy trìu mến sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, "Ngụy công tử hiểu lầm, không phải Tễ Nguyệt coi thường cuộc sống của mình, mà là vì đệ ấy bẩm sinh yếu đuối, vì đói và lạnh đã làm tổn thương căn cơ của đệ ấy. Từ nhỏ, đã suýt mấy lần bước chân vào Quỷ Môn quan, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ không biết sẽ chết lúc nào, nên thái độ của đệ ấy đối với sống chết khác hẳn người thường."
Ngụy Lăng Phong trong lòng rất phức tạp, hắn không nghĩ tới thiếu niên hắn một mực chán ghét này còn có chuyện cũ như thế, trong lòng có chút áy náy, bất quá hắn không bỏ xuống được mặt mũi đi xin lỗi, nên cái gì cũng không nói.